Cô bé bắt đầu nhai khô những miếng màn thầu.
Khâu Hằng: “Em gái Thất Thất, em ăn rau đi a.”
Chu Thất Thất lập tức gắp một miếng thịt mỡ bỏ vào trong bát cậu bé, “Anh ăn!”
Khâu Hằng đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Không được nôn!
Mạc Như có lẽ vừa rồi ăn một chút thịt có lẽ là hơi mỡ, bụng liền cồn cào, bây giờ nhìn thấy miếng thịt béo ngậy của Chu Thất Thất lại cảm thấy có chút ghê ghê, “Thất Thất, anh tự mình biết gắp, con tự ăn đi.”
Chu Thất Thất bắt đầu rơm rớm khi nhìn thấy đũa lớn rau bina.
Cải bó xôi đáng ghét!
Ai biết được Khâu Hằng lại gắp cho cô bé một đũa tỏi tây, mỉm cười, “Em gái Thất, tỏi tây cũng rất ngon.”
Chu Thất Thất liền đưa tỏi tây gắp cho cậu bé, “Em ăn tỏi tây bị đau bụng.”
Cái này cha mẹ cô bé cho phép không phải ăn, vì vậy cô bé có lý chẳng sợ.
Khâu Hằng bình tĩnh mà ăn tỏi tây, lại gắp thêm rau bina ăn.
Chu Thất Thất trợn tròn mắt lập tức hét to lên: “Ây yo, con ăn no rồi, con phải đi rửa tay.” Nhanh chóng nhảy xuống chạy ra ngoài.
Khâu Hằng lặng lẽ gắp miếng mỡ của mình đưa cho bà nội, “Bà ơi, miếng thịt này ngon nhất, bà ăn đi.”
Những người lớn trên bàn ăn trò chuyện, thỉnh thoảng chú ý đến hai đứa nhỏ, tất cả đều vui vẻ.
Ăn cơm xong, Phó Dung đi làm, Khâu Vân và Phó Trân ở nhà tiếp đãi khách, không vội vã. Khâu Lỗi đề nghị đi xem phim, nhưng bị Phó Trân từ chối, sau đó nói ra ngoài đi dạo, lại bị Phó Trần chối từ một lần nữa.
“Bên ngoài Dương Mao bay bay, khó chịu, đáng ghét chết đi được, ở nhà nói chuyện thì tốt biết bao.”
Khâu Lỗi chỉ có thể vội vàng, cô ấy chỉ ôm Mạc Như ở nhà nói chuyện, anh chỉ có thể cùng Chu Minh Dũ trò chuyện, chơi cờ.
Phó Trân dẫn Mạc Như đến phòng sách của Khâu Vân và bảo cô chọn một quyển sách mang về nhà mà đọc, “Bất kể khi nào, đọc sách luôn là điều đúng đắn.”
Mạc Như mỉm cười, “Thật cảm ơn cậu, mỗi lần Khâu Lỗi tặng sách cho tôi đều rất hay.” Phó Trân nhờ Khâu Lỗi khi có thời gian thì lấy sách cho Mạc Như và Chu Minh Dũ đọc, anh ta tự nhiên chấp hành, thực hiện rất là nghiêm túc.
Mạc Như thấy trên giá sách có vài cuốn “Sắc màu Mao Trạch Đông” và cô chọn lấy hai cuốn. Phó Trân đi tới giá sách tìm một cái chìa khóa, mở một cái hộp bên cạnh, lấy ra một ít sách, “Những cuốn sách này, ở tiệm không cho bán, cậu mang chúng về mà đọc.”
Mạc Như xem qua bộ sách “Anna Karenia” và còn có “Chiến tranh và hòa bình” đây được coi là sách cấm trong thời này.
Cô xem một chút, thế mà nó thực sự được xuất bản vào hơn hai mươi năm trước.
Sau khi chọn sách xong, Phó Trân rủ Chu Minh Dũ và Khâu Lỗi ở đây chơi, còn cô ấy dẫn Mạc Như về nhà, “Tôi mang cho cậu ít quà, đi lấy về đây đi.”
Khâu Lỗi: “Tôi giúp các cô xách đồ nhé.”
Phó Trân: “Cũng không phải là vận chuyển than, không cần đâu.” Nói xong thì cô ấy nắm lấy cánh tay Mạc Như rồi đi.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Khâu Lỗi nói: “Chu Minh Dũ, vợ của cậu đều bị bắt cóc đi rồi, cậu không lo lắng à?”
Chu Minh Dũ: “Cậu đây là ghen tị với mê lực của vợ tôi ư?”
Khâu Lỗi lập tức bày ra vẻ mặt chua xót, “Còn không phải ư, tôi cũng không ngờ giữa hai chúng tôi lại ngăn cách bởi một ngọn núi lớn a.”
Bên chỗ Chu Thất Thất và Khâu Hằng đang chơi ở đằng kia với Tiểu Bát, cô bé: “Ngồi xuống!’ Tiểu Bát lập tức ngồi xuống. “Đứng!” Tiểu Bát lập tức đứng lên.
Khâu Hằng nhìn trông rất tò mò, “Em thật lợi hại a.”
Chu Thất Thất đắc ý nói: “Ông ngoại em và cậu nhỏ của em rất biết cách huấn luyện.”
Khâu Hằng hỏi về việc thuần hóa động vật.
Chu Thất Thất lại nhớ đến cậu cả, bắt đầu nói tía lia, tán gẫu với Khâu Hằng về Mạc Ứng Đường, “Cậu cả của em rất tuấn tú đẹp trai, thậm chí còn đẹp trai hơn cả bác Khâu.”
Khi Khâu Lỗi nghe thấy thế, liền hỏi cô bé cậu cả đang ở đâu, lần sau cùng đến chơi.
Chu Minh Dũ: “Năm ngoái đi nhập ngũ rồi.”
“Ở đâu a?”
Chu Minh Dũ lắc đầu, “Không biết, đến bây giờ vẫn chưa nhận được tin tức.”
Mạc Như vẫn lo lắng về điều này, tự hỏi tại sao ổn định rồi mà vẫn không gửi lấy một bức thư, hay là bên quân đội không cho phép? Không phải vậy chứ. Cô còn đặc biệt về nhà mẹ đẻ hỏi thăm, kết quả là mấy người đi nghĩa vụ đều không gửi thư về, mọi người chỉ đành chờ đợi.
Khâu Lỗi nói: “Trở về tôi viết thư ủy thác người ta, giúp thăm dò xem sao, anh họ tôi đang ở quân khu của tỉnh chúng ta.”
Chu Minh Dũ đã viết lại tên, thời gian nhập ngũ và địa chỉ nhà của Mạc Ứng Đường đưa cho anh ta.
Mạc Như theo Phó Trân đến gia đình nhà họ Phó.
Nhà họ Phó ở trong cùng đại viện, nhà Khâu gia ở góc tây nam, Nhà Phó gia ở góc đông bắc, nơi này vắng vẻ và yên tĩnh hơn, tất cả đều là những tứ hợp viện nhỏ.