Không giống như gia đình nhà Khâu gia, nhiều gia đình sống trong một sân. Gia đình Phó gia có sân riêng, trong sân có một cây ngô đồng lớn và hai cây hải đường Tây Phủ đang nở hoa rực rỡ, sáng lạn.
Màu hồng nhẹ nhàng xen lẫn màu trắng hồng mong manh, như ửng hồng trên má người con gái e thẹn giữa đám lá xanh khiến lòng người mê mẩn, hỉ ái. Nó không hổ danh là tiên tử giữa các loài hoa, mang đến cho người nhìn cảm giác thanh nhã thoát tục.
Phó Trân đứng dưới gốc cây ra hiệu, vẫy tay với Mạc Như, “Cậu xem, cậu nhìn giống như bông hoa hải đường này vậy, vừa trắng vừa hồng, rất xinh đẹp.”
Mạc Như cười đáp: “Đừng giễu cợt tôi nữa, nói giống cậu thì còn gần đúng. Chúng tôi dưới quê chân lấm tay bùn hoa loa kèn đã là không tệ rồi.”
Phó Trân: “Hoa loa kèn cũng rất đẹp a, hồng hồng trắng trắng.”
Cô ấy mở cửa dẫn Mạc Như đi thẳng vào phòng mình, lấy chiếc hộp để trong tủ quần áo ra rồi lôi Mạc Như đi xem.
Lần đầu tiên gặp Phó Trân, Mạc Như đã biết cô ấy là người có phong cách khác thường và nhất định gia cảnh rất tốt, sau này Phó Trân đến nhà của cô sống thì những thứ cô ấy mang theo hiển nhiên đều rất khác thường. Bây giờ đến nhà cô ấy mới có thể giải thích tất cả những điều này.
Nếu nói gia đình nhà Khâu gia khá tốt, không tệ thì gia đình nhà họ Phó còn tốt hơn gia đình nhà họ Khâu nhiều.
Nhưng Mạc Như cũng không để ý, quan tâm lắm, Cô chỉ là hòa hợp với Phó Trân mà thôi, cũng không nghĩ đến việc thông qua Phó Trân mà đạt được mục đích gì, tự nhiên cũng không nghĩ nhiều.
Phó Trân mang theo rất nhiều thứ từ tỉnh thành, bao gồm kem tẩy trang, dầu gội đầu, bàn chải đánh răng, vải hoa xinh xắn, còn có đồ cho Chu Thất Thất nữa, nhiều vô số kể, đầy luôn một hòm.
Cô ấy chỉ có một tháng vào năm ngoái thôi mà.
Mạc Như: “...Quá nhiều rồi!”
Phó Trân cười đáp: “Nhiều gì chứ? Đều là những thứ dùng hằng ngày, rất nhanh sẽ dùng hết, lần sau lại mua.”
Cô ấy lại đi đến chỗ ngăn kéo lấy ra một hộp nhỏ đưa cho Mạc Như, “Cái này cũng cho cậu.”
Mạc Như mở ra xem, bên trong còn có một thỏi son tinh xảo, rất phi thường. Ống kim loại màu vàng gần như một món đồ được làm thủ công, và nó thực sự có thể xoay được!
Mạc Như đột nhiên có cảm giác như có hai trăm thỏi son của cô quay trở lại trong chốc lát, tim đập nhanh hơn, chỉ là sau khi xuyên không, cô đã quen với sự đơn giản, mộc mạc.
Hơn nữa những loại hàng hóa xa xỉ này, nhẹ thì bị chỉ trích, phê bình là mang bầu không khí tư sản, hoàn toàn không được phép bày bán ở huyện thành, vậy nhất định là Phó Trân mua được ở quầy hàng bách hóa tỉnh thành, chắc chắn rất là đắt.
“Phó Trân, đây có phải là son môi không? Dưới quê chúng tôi nhiều khói bụi lắm, làm sao có cơ hội tô cái này được a, có khi còn bị xem là phương thức sản xuất của chủ nghĩa tư bản mà bắt đi thì toi. Cậu không biết, công xã chúng tôi có một người phụ nữ đã bị bắt và đánh đập vì ngoại hình, trang điểm đẹp, điều đấy khiến người ta sợ chết khiếp, chúng tôi vẫn là nên giữ mộc mạc một chút.”
Mạc Như muốn nhắn nhủ Phó Trân rằng, cô ấy nên tiết chế và giản dị vào thời điểm này, để không khiến người khác ghen tị mà gây rắc rối.
Cô thấy Phó Trân trang điểm nhẹ nhàng, lông mày và đôi mắt thanh tú, mà trang nghiêm, tóc uốn xoăn sóng nhẹ, mang hơi hướng cổ điển và không mặc bộ quần áo đồng phục công nhân Lê-nin trên đường phố lên người mà là một chiếc áo chữ V dệt kim, ở dưới là quần ống rộng màu be.
Xinh đẹp mà thanh lịch, Bộ quần áo này ở thế kỷ hai mươi mốt cũng không lỗi thời tí nào.
Lúc này thì lại quá bắt mắt, dù sao đơn giản chính là mỹ nhân bây giờ, nữ công nhân thành thị đều mặc đồng phục công nhân, một màu xanh than.
Khi phong trào càng ngày sôi nổi, năm 1966 nhiều cuộc vận động lật đổ giai cấp tiểu tư sản được phát động, cô ấy như thế rất dễ bị gặp rắc rối, phiền phức.
Mạc Như không biết hoàn cảnh cụ thể của các thành viên trong gia đình Phó Trân, nhưng thấy họ sống trong viện tử như vậy, hẳn là rất đặc biệt. Phó Trân đương nhiên cũng nhận được những bảo vệ đặc biệt.
Chỉ là cô vẫn có chút lo lắng, rốt cuộc không ai biết được, liệu người ta sẽ bị thương hay không nếu bị một mũi tên đâm sau lưng, nhưng lại không thể nói thẳng ra, cảm thấy nên tìm cách để khuyên nhủ, thuyết phục Phó Trân.
Phó Trân cười nhạt, “Có một số kẻ khốn nạn chỉ biết bắt nạt phụ nữ. Bọn đàn ông đã quên những ngày bọn họ bôi son trát phấn rồi à? Lúc này đây không cho chúng ta tô son điểm phấn, hết sức lố bịch, buồn cười.”
Cô ấy cho rằng Mạc Như cũng không hiểu chuyện này, nên vẫn là không nên nói sợ dọa người, nên đổi chủ đề và tìm cho Mạc Như một chiếc khăn màu vàng lông ngỗng, “Màu này hợp với cậu, gió to thì dùng như đeo khẩu trang để che chắn chút.”