Đáy sông của sông phía tây và phía nam là phù sa, khúc phía Tây Bắc chảy từ Đông sang Tây cơ bản đều là đá, chỉ đáng tiếc bây giờ khô cạn, Mạc Như phải tìm cách xả nước mới trồng hoa sen được.
Hai người đang nghĩ làm sao mới có thể xả nước vào nhẹ nhàng?
Chu Minh Dũ: “Hay là miệng suối to lên một chút? Chảy tràn từ một cái giếng lớn, miễn là có một ít nước tồn đọng là có thể được.”
Mạc Như nghĩ cũng được, “Chỉ là không thể trong phút chốc mà được như thế, cũng phải từ từ, đầu tiên phải tưới đầy giếng trong hai ngày, sau đó thì mới có thể chảy ra.”
Chu Minh Dũ cũng thấy việc đảm bảo như thế cũng sẽ không dẫn đến chuyện gì.
“Vừa hay mấy ngày này em để hạt sen ngâm trong nước giếng, đặt ở trong không gian, thúc đẩy nảy mầm.” Mạc Như cho rằng nấm có thể được đặt trong không gian để ủ vẫn có thể mộc mầm thì hạt sen chắc chắn cũng có thể được.
Trong không gian có chậu nước, có sành nước, trực tiếp bỏ hạt sen vào ngâm, đợi cho đến khi điều kiện bên ngoài chín muồi thì có thể mang, đem đi trồng.
Sáng sớm hôm sau, khi Chu Thành Chí dẫn người đi tưới lúa mì thì phát hiện trong giếng lớn sông Tây Hà có quá nhiều nước, vốn dĩ chỉ còn có một nửa, lúc này nhìn xem dường như mực nước tăng lên rồi??
Các xã viên vô cùng ngạc nhiên và đều nói rằng thật sự là một nguồn suối quý giá.
Chu Thành Chí hét lên: “Đây là biết chúng ta cần nước gấp đây, đều sốc tinh thần lên thôi, không được lười biếng a!”
Mạc Như nhân lúc Chu Thất Thất đang ngủ say, đem cô bé đặt vào trong không gian, sau đó cùng Chu Minh Dũ đi đến sông Tây Hà. Lúc này cũng không có giải trí, ban ngày đào kênh mương cũng mệt mỏi, buổi tối cơ bản mọi người đều chín giờ là ngủ ngon, họ hoạt động ở trên sông cũng không thu hút nhiều sự chú ý nào.
Mạc Như đầu tiên là đổ nước, khi lòng sông hút đầy nước, cô và Chu Minh Dũ lại gieo hạt xuống bùn, đồng thời dùng que chọc một lỗ ấn hạt sen sâu xuống để hạt không trôi vào kẽ nứt của đá và không nảy mầm, thật lãng phí rồi.
Phần lớn hạt sen được trồng ở sông Tây Hà, số còn lại được rải ở mương sau nhà để trang trí cảnh quan môi trường.
Tất nhiên, họ trồng hoa sen không phải chỉ để đẹp mà chủ yếu là trồng củ sen, sủ sen cho năng suất cao hơn khoai lang, giàu chất dinh dưỡng và thơm ngon hơn.
Nếu thu hoạch lớn lượng củ sen so với củ cải và bắp cải thì càng có dinh dưỡng hơn nhiều.
Chu Minh Dũ nói rằng trong thời kỳ ba năm khó khăn, miền nam tốt hơn miền bắc, một lý do là miền nam có nhiều nước hơn có nhiều thủy sản trên sông và nhiều động thực vật có thể ăn được.
Nếu nơi nào có núi, có sông thì dễ hơn, chính sách nới lỏng một chút thì về cơ bản sẽ không còn nạn đói.
Núi thì khỏi cần phải nghĩ tới, ngoài một vài ngôi mộ của các vị vua của huyện Cao Tiến thậm chí không có một ngọn đồi nhỏ nào.
Cô cũng không có khả năng dựng lên một quả núi, vì vậy chỉ có thể nghĩ về nó.
Trên thực tế, địa hình của tỉnh vẫn rất phong phú, bao gồm miền núi, đồi, vùng ven biển và đồng bằng, nhưng huyện Cao Tiến là một khu vực hoàn toàn đồng bằng.
Bây giờ cô có không gian để giữ nước trong sông thì đã quá tốt rồi. Chỉ cần nước tiếp tục chảy thì sẽ có nhiều động thực vật dưới nước hơn, nếu cô tìm ra cách để có được một số cá con, tôm sông, sông ghẹ để nguyên con cũng có thể làm phong phú thêm bàn ăn của các thành viên.
Sau khi trồng sen xong, Mạc Như ngày nào cũng đi vẩy nước cho ẩm, rồi từ từ cho ngập, tràn giếng sẽ ngấm, tồn đọng, trữ nước dưới sông là ổn.
Chu Minh Dũ nhớ đến vấn đề về khóa học bổ túc dân chủ mà mẹ Khâu đã nói với hắn, sau hai ngày sau, hắn bàn với Mạc Như để về Mạc Gia Câu một chuyến.
Cái gọi là khóa học bổ túc dân chủ là để bổ sung những thành phần giàu có, chống xấu xa, hữu khuynh đã bị bỏ sót từ những thành phần đã phân chia trước đó, và bổ sung lại những thành phần đó. Đây cũng là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, một khi đã phân loại thành thế này thì không để cá lọt lưới, chắc chắn sẽ lợi hại hơn nhiều so với trước đây.
Chu Minh Dũ rất lo lắng về vấn đề của Mạc Thụ Kiệt, vì vậy trước tiên phải tiết lộ thông tin trước sau đó đi công xã và Mạc Gia Câu thăm dò, tìm hiểu tin tức.
Theo sự hiểu biết của hắn, khóa học bổ túc dân chủ thực sự chính thức bắt đầu vào tháng mười một, nửa cuối năm nay, nhưng theo lời của mẹ Khâu thì hắn cảm thấy rằng cha Khâu đã đi đến ủy ban tỉnh để tổ chức một cuộc họp để thảo luận về khóa học bổ sung dân chủ rồi.
Vì vậy, hai người lại đạp xe đạp đến Mạc Gia Câu. Mạc Thụ Kiệt không có ở nhà như mọi khi nên Chu Minh Dũ và Thẩm Thục Quân trò chuyện một chút.