Thẩm Thục Quân so với Mạc Thụ Kiệt thì thận trọng hơn, nói chuyện với bà ấy ngược lại còn tốt hơn.
Sau khi nói về vấn đề này, Chu Minh Dũ nói chuyện đã nhờ Khâu Lỗi hỏi thăm tình hình của Mạc Ứng Đường, để gia đình không phải lo lắng về điều đó. Có tin lập tức sẽ gửi thư ngay.
Nhìn con gái và con rể, Thẩm Thục Quân thầm mừng vì nếu như Chu Minh Dũ không đưa Sỏa Ni đi thì gia đình cô sẽ không tiến triển như thế này. Bị nhà họ Thôi áp bức, ăn không đủ no, bị đánh đập suốt ngày, đừng nói đến việc làm lính hay thú y, ngay cả nói to một tiếng thôi cũng đều không được phép.
Vì vậy bà ấy biết rõ ràng rằng con gái và con rể là chỗ dựa vững chắc cho nhà mình, “Minh Dũ à, cha mẹ rất cảm kích việc con đến đây và nói những điều này, nhưng cha mẹ có nói gì thì nói, nếu thật sự có việc gì các con không làm được thì đừng cố gắng, nhớ chưa?”
Chu Minh Dũ biết tâm tư của bà ấy đang nghĩ gì, để không làm bà ấy lo lắng, tự nhiên cái gì cũng đều nói vâng.
Sau khi nói chuyện chính xong, họ cũng không ở lại lâu, lại đi đến đại đội một chuyến, cùng đại đội Mạc Gia Câu dự tính đặt mua rơm rạ lúa mì năm nay.
Dù sao thì đại đội của mình cũng không đủ cỏ lúa mì nên hắn phải mua bên ngoài. Hắn mua ở Mạc Gia Câu như thế này là liên hệ một cách quang minh chính đaị, cũng có cơ hội thăm dò, kiểm tra bọn họ.
Thôi Phát Bình vui mừng khôn xiết, tự mình ra quyết định mà không cần hỏi chỉ thị Thôi Phát Hậu, dù sao đây là kiếm tiền cho đại đội, cũng không phải làm tổn hại đến lợi ích của nhà họ Thôi nên ông ta đã đứng ra làm chủ rồi.
Chu Minh Dũ cũng đã kí hợp đồng mua bán với bọn họ một cách đàng hoàng, trên hợp đồng đóng dấu giáp lai, con dấu của đại đội tiên phong và hợp tác xã, đặt cọc năm đồng.
Sau khi trò chuyện một lúc, Chu Minh Dũ từ chối lời mời ở lại ăn cơm của Thôi Phát Bình, quay trở lại nhà Mạc để chào tạm biệt Thẩm Thục Quân và em trai thứ, đưa Mạc Như và con gái về thôn Chu Gia.
Trên đường trở về, Chu Minh Dũ và Mạc Như cùng nhau bàn bạc, “Chúng ta sau này cùng lên xã một chuyến, tìm hiểu chiều hướng chút nhé.”
Hiện tại họ có mối quan hệ rất tốt với công xã, nhất là với Lâm Thư, nói chuyện như bạn bè với nhau, rất nhiều thứ đều không ngại, kiêng nể bọn họ, cảm giác như là xem hai người chiến sĩ thi đua họ như thành nhân viên văn phòng công xã luôn.
Mạc Như trầm thấp giọng cười: “May mắn là Thư ký Cao thưởng cho chúng ta một chiếc xe đạp, nếu không thì làm sao có tốc độ như thế này chứ, ông trời cũng phải nhất định phù hộ cho Thư Ký Cao may mắn và sức khỏe dồi dào mới được!”
Cả hai cùng cười.
Chu Thất Thất ngồi trong vòng tay cô, cũng học được từ mới, “Số làm quan...suôn sẻ...”
Mạc Như cảnh cáo cô bé, “Thất Thất, ở trước mặt người ngoài không được nói ra a.”
Đứa trẻ này miệng nhỏ nhắn, nghe cái gì, học cái đấy, nhất định phải dặn cô bé biết, có những từ không nên nói ra. May mắn thay Chu Thất Thất rất hiểu chuyện, chỉ cần mẹ dặn dò, cô bé có thể ghi nhớ, tuyệt đối không bao giờ để lộ một chữ, một lời nào. Vì vậy Mạc Như cũng không lo lắng về cái miệng nhỏ biết nói biết hiểu của cô bé.
Chu Thất Thất rất vui vẻ đồng ý.
Mạc Như muốn đưa cô bé chợp mắt nghỉ trưa trong không gian, nhưng ai biết được cô bé Chu Thất Thất nhất quyết không chịu, nhất định đòi ăn thịt khô.
Thịt khô là do Mạc Như tự làm cho cô bé ăn, băm nhỏ mỡ và thịt mỏng, thêm muối, đường, mè và các gia vị khác trộn đều rồi trải lên vỉ để nướng chín.
Mặc dù là thịt khô nhưng có vị mềm và đàn hồi, không cần tốn sức nhai, nên Chu Thất Thất rất thích ăn.
Mạc Như lấy thịt khô đưa cho con gái.
Chu Thất Thất cầm một miếng đưa tới bên miệng Mạc Như, “Mẹ, mẹ ăn trước đi.”
Mùi thơm của thịt vốn dĩ hăng hắc đã biến thanh mùi tanh, bụng Mạc Như đột nhiên buồn nôn cồn cào.
Chu Thất Thất khó hiểu nhìn Mạc Như, “Mẹ...”
Chu Minh Dũ dừng xe đạp lại, “Lại không khỏe rồi? Chúng ta hay là đi thẳng lên y tế xã kiểm tra nhé.”
Mạc Như lúc này mới có chút tin rồi, “Anh nói, em có phải là... có rồi không?”
“Có gì...a? thật ư?” Chu Minh Dũ nhanh chóng ôm con gái, điều này khiến Chu Thất Thất rất bất mãn mà bĩu môi nhìn hắn.
Mạc Như nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của hắn, cười đáp: “Không có gì, anh đừng căng thẳng quá.”
Hai người lầm bẩm vài câu rồi quyết định lên xe đi đến trạm y tế xã, Chu Thất Thất một bên nghe xong cũng không hiểu nổi, cha mẹ dường như đã quên cô bé rồi, rất vội vội vàng vàng.
Chu Minh Dũ sợ Mạc Như mệt mỏi hơn nên bảo cô để Chu Thất Thất đặt ở chỗ trống.
Bị đưa vào không gian trống, Chu Thất Thất vội vàng dậm chân, “Làm sao vậy?”