Cuối cùng mực nước dừng ở nơi một nửa, vừa hay ngập đến cục đá giặt đồ phía tây nhà Mạc Như.
Các thành viên nhìn chằm chằm vào mọi thứ này, đã hoàn toàn không nói nên lời.
Lâu lắm không thể hoàn hồn trở lại.
Có những ông cụ bà cụ đã bắt đầu quỳ xuống lạy tạ, trong miệng lẩm bẩm nói: “Long vương hiển linh rồi, long vương hiển linh rồi.”
Quỳ xuống hết cả một đám.
Chu Thành Chí dù gì là đội trưởng, làm việc nhiều với công xã, giác ngộ chính trị thì vẫn có.
Ông ta ngay lập tức la lên: “Làm cái gì, làm cái gì đó, nhìn cho đàng hoàng là được, đừng có xấu mặt, dáng vẻ lạ kỳ kia là để làm gì?”
Ông ta biết thông tin không thể che giấu được, đông người phức tạp, chắc chắn sẽ có người không cẩn thận tiết lộ ra ngoài, nhưng mà cũng không còn cách nào, ông ta chỉ đành nhắc nhở một chút, “Ra ngoài đừng nói bậy rêu rao nha.”
Chu Thành Liêm ngay lập tức nói: “Chuyện tốt như vậy, thì chúng ta cứ âm thầm mà mừng thôi, còn chờ người ta đào mạch nước ngầm của chúng ta sao? Nếu như ai làm hỏng việc tốt cả thôn, thì người đó chính là tội nhân của cả thôn!”
Lý Bá Thanh bí thư già ngay lập tức nói về câu chuyện truyền thuyết ở trên sách ngay tại hiện trường, gì mà lão lý cụt đuôi, gì mà đầm Hắc Long, gì mà Tiểu Bạch Long, Long Nữ, Na Tra đại náo biển Đông các kiểu.
Các thành viên ở đó hầu hết đều không biết chữ, cả đời cũng chỉ nghe có vài câu chuyện đó, xem vài vở kịch, đều suy đi nghĩ lại tìm xem có những câu chuyện thần kỳ nào phù hợp với hiện tại, như vậy thì có thể gắn một cái vỏ thần bí.
Đương nhiên là việc này của đại đội Tiên Phong chắc chắn sẽ không giấu được, cho dù bọn họ không tự lan truyền, thì người ngoài thôn cũng sẽ phát hiện không trời mưa không làm gì cả, sao sông của bọn họ lại trữ được một sông nước đầy?
Sau này thông tin được lan truyền ra rất nhanh, mọi người đương nhiên sẽ hiếu kỳ hỏi thăm.
Người của đại đội Tiên Phong có người nói mạch nước ngầm của bọn họ lợi hại lắm, cũng có người nói không biết chuyện gì đã xảy ra, buổi sáng thì cũng còn bình thường, đến trưa là đã vậy rồi.
Bản thân bọn họ giữ nguyên tắc khiêm tốn, không ai nói bậy cả, hầu hết đều nói là không biết, nhưng mà người ngoài thôn không có áp lực, bọn họ thường khô khan chán nản cả năm, toàn dựa vào những điều lạ dưới quê để tìm thú vui.
Lúc này đương nhiên là thỏa sức chế câu chuyện, gì mà tổ tiên hiển linh, Đông Hải Long Vương, Tiểu Bạch Long, Tiểu Long Nữ gì đều có hết, bị bọn họ nói đến mức thần kỳ vô cùng.
Có người nói “Thực sự là Đại Hắc Long, tôi cũng đã nhìn thấy rồi, cách đó hơn mười mấy dặm là đã nhìn thấy. Đuôi của Hắc Long đó giấu ở trên trời, đầu rồng hướng về miệng giếng, bắt đầu phun nước ào ào…”
“Giếng đó thực sự có một con Bạch Long, thời tiết khô hạn Bach Long cảm thấy khó chịu, bèn tự xả nước ra, càng xả thì càng nhiều… cậu nói, nếu không phải là rồng, thì tại sao mạch nước đó không khô? Mà còn càng ngày càng to lên chứ?”
Bị bọn họ truyền miệng như vậy, càng ngày càng thần kỳ, công xã bèn cử các kỹ thuật viên Cao Dư Phi đến để khảo sát.
Muốn bọn họ xem thử rốt cuộc là vấn đề mạch nước ngầm, hay là lực lượng mê tín gì, hoặc là có phải có thiên tai tự nhiên gì không?
Đừng là kiểu động đất là được!
Nhưng mà bọn họ cũng không khảo sát ra được gì, cuối cùng chỉ có thể suy đoán mạch nước ngầm đó không biết có phải chịu lực hấp dẫn gì không đột nhiên trở nên to lên.
Bọn họ tìm những người bơi giỏi lặn xuống xem thử, kết quả cũng không nhìn thấy được gì, giếng nước sâu mười mấy mét, cho dù ở dưới có mạch nước ngầm, lại có thể nhìn thấy gì chứ?
Cuối cùng chỉ đành thôi.
Vì thế, việc này ngược lại được các thành viên ở gần đó lan truyền càng ngày càng thần kỳ, đều nói là sông phía tây của đại đội Tiên Phong có một con rồng nhỏ, giống như là trong đầm hắc long có một lão lý cụp đuôi vậy.
Chính mắt bọn họ nhìn thấy!
Con rồng nhỏ này rất ngại ngùng, lúc mới đầu pháp thuật yếu, bây giờ lớn lên rồi pháp thuật cao cường nên thả nước cho đầy hết sông tây. Như vậy thì có thể ẩn giấu tung tích của nó không để người khác nhìn thấy dáng vẻ ở dưới đáy giếng của nó.
Sau này rất nhiều tác giả nhà thơ đến để lấy ý tưởng, hỏi thăm, viết không ít tác phẩm văn học, còn mang lên cả sân khấu, màn ảnh lớn v.v… trong đó nổi tiếng nhất chính là 《Tiểu Long Nữ》.
Đây là chuyện sau này.
Quay lại việc Mạc Như sợ Chu Thất Thất làm loạn cũng không đi công xã nữa, kêu Chu Minh Dũ mau về thôn xem thử, kết quả là vừa vào thôn thì không nhìn thấy được ai cả.
Chu Minh Dũ còn thắc mắc: “Mọi người đi đâu hết rồi?”
Cho dù lúc bận rộn nông nghiệp, thì trong thôn cũng có con nít chạy đi chạy lại, sao lúc này không những không nhìn thấy người lớn, đến con nít cũng không thấy nữa.