Trong lòng Mạc Như giật một cái, chắc chắn là vừa nãy vì con gái thao túng mạch nước ngầm lại gây chuyện rồi, cô ấy bèn thôi thúc Chu Minh Dũ nhanh một chút.
Trên đường đi đúng thật là không gặp một ai cả, kết quả là vừa đến đầu thôn, phát hiện người ở phía tây đông đúc, giống như là người của cả thôn đều đến đó vậy.
Bọn họ cũng mau chạy qua đó, vừa hay nhìn thấy Ngô Mỹ Anh và rất nhiều người tụ tập ở đó chỉ chỉ trỏ trỏ, mọi người hoặc là ngơ ngác như gà mờ, hoặc là tinh thần phấn chấn vô cùng, làm hai người rất căng thẳng.
“Chị dâu à, mọi người đang nhìn gì đó?”
Ngô Mỹ Anh nhìn thấy Chu Minh Dũ và Mạc Như quay về, kích động nói: “Đúng là chuyện lạ, mạch nước ngầm của chúng ta hôm nay ào ào chảy nước ra, hai em nhìn xem, sông tây một lúc là đã đầy rồi.”
Tuy rằng đã rút đi một nửa, nhưng mà vẫn còn rất… nhiều!
Mặc như cúi đầu liếc con gái một cái.
Chu Thất Thất cúi đầu, nhìn chằm chằm vào những ngón tay ú nu của mình, dáng vẻ ngoan ngoãn vô tội lắm.
Chu Minh Dũ qua xem thử, không xem thì không biết, xem một cái đúng là hết cả hồn.
Anh chỉ nghe Mạc Như nói là không gian nâng cấp, vòng ngọc cũng nâng cấp theo, còn nói là có thể điều khiển mạch nước ngầm trở nên to và nhỏ dễ dàng hơn, anh ấy cũng chỉ nghe cô nói, cũng không có cảm giác trực quan lắm.
Lúc này… thật sự là cảm nhận được rồi.
Hai vợ chồng đứa con âm thầm về nhà.
Mọi người đều bị nước sông ở sông phía tây đột nhiên tăng lên thu hút, đều không chú ý đến bọn họ.
Về đến nhà, Chu Minh Dũ mở cửa ra, Mạc Như ôm con gái đi nhanh vào, Chu Minh Dũ đẩy xe vào, tiện tay đóng cửa.
Chu Thất Thất: (⊙o⊙) Trời ơi! Còn đóng cửa! Đừng mà!
Nó nhìn Chu Minh Dũ, hai mắt long lanh: “Ba ơi~~ cứu con~~”
Chu Minh Dũ nhìn dáng vẻ đáng thương của nó, trong lòng mềm đến mức không thể thành hình được, bóp nhẹ eo của Mạc Như, “Vợ à?”
Mạc Như: “Em phải đặt quy tắc đàng hoàng với Chu Thất Thất!”
Chu Thất Thất: “Mẹ, không đánh~~”
Về nhà, đóng cửa.
Đứng thẳng người!!
Mạc Như: “Sau này không có sự cho phép của mẹ, không được tùy ý thay đổi đồ trong không gian.”
Chu Thất Thất: “Ừm ừm, mẹ nói đúng lắm.”
“Không được thể hiện bản lĩnh của con trước mặt người ngoài, làm động tỉnh to như ngày hôm nay càng không được!”
Chu Thất Thất: “Mẹ tưới ruộng bắt sâu thì sao?”
Mạc như: “...”
Cô ấy nên nói với Chu Thất Thất như thế nào đây?
Đừng xem Chu Thất Thất không hiểu nhiều như thế, nhưng lại rất biết phản bác.
Chu Minh Dũ thấy Mạc Như hơi bất lực. bèn nói: “Thất Thất à, mẹ có bản lĩnh không để người khác biết, bây giờ con còn không điều khiển được sẽ dẫn đến hoảng loạn, lỡ như để người khác nghi ngờ cả nhà mình thì xong đời, con không muốn bị người khác bắt đi nhốt lại chứ?”
Chu Thất Thất ra sức lắc đầu, “Không không!”
Nó ngay lập tức nghĩ đến người lần trước đến gặp ở công xã, bị cạo đầu, trên cổ còn treo một cái bảng lớn, hai tay bị trói ngược về phía sau, bị người khác áp giải đi qua đi lại, còn có không ít người mắng anh ta đánh anh ta.
Nếu như mình và mẹ mình cũng như vậy… (⊙o⊙) Ôi!
Đáng sợ quá!
Không muốn đâu!
Chu Minh Dũ nhìn thấy mặt con gái hoảng sợ đến mức trắng bệt, ngay lập tức hối hận trong lòng, vội ẵm Chu Thất Thất lên, “Không sao không sao, ba sẽ bảo vệ con và mẹ mà, không ai có thể bắt hai người đi hết.”
Chu Thất Thất nghe xong ngay lập tức áp đầu vào cổ của anh ấy, hơi run rẩy, “Ba à~~ Thất Thất sau này không dám nữa~~”
Chu Minh Dũ nhìn Mạc Như, “... Vợ à?”
Con bé này nhận lỗi rất nhanh, tuy rằng biết sai thì sẽ sửa, nhưng mà nó có thể sẽ phạm những sai lầm khác, Mạc Như cảm thấy phải nghĩ cách để nó biết rằng những lỗi lầm tương tự đều không được vi phạm, mà không phải chi cụ thể là việc nào không thể làm được.
Cô ấy còn muốn nói gì đó, bên ngoài có người gọi cô ấy, “Sỏa Ni, Sỏa Ni!”
Mạc Như bèn nói: “Chuyện này thì thôi, chút nữa mẹ nói tiếp với con.” Cô ấy mở cửa ra ngoài.
Nhìn thấy cô ấy ra ngoài, Chu Thất Thất nằm trên vai Chu Minh Dũ, người cứ co rút co rút, Chu Minh Dũ vỗ nhẹ nó một cái, nhẹ nhàng nói: “Vừa phải là được rồi.”
Chu Thất Thất ôm mặt cười, làm gì có giọt nước mắt nào!
“Cảm ơn ba~~” Nó cười ngọt ngào, thơm má Chu Minh Dũ một cái, lấy một cục kẹo hương quýt ở trong túi của mình ra, bóc vỏ kẹo nhét vào miệng Chu Minh Dũ, “Mời ba ăn kẹo.”
Lúc này Mạc Như gọi anh ấy ở trong sân, Chu Minh Dũ ôm Chu Thất Thất đang muốn ra ngoài.
Chu Thất Thất lại tỏ ra là muốn xuống đất, không muốn đi nhiều chuyện bị chửi, nó muốn ra ngoài chơi.
Nó chạy đến chỗ hộp kẹo của mình lấy vài viên kẹo nhét vào trong túi của mình, tuy rằng Mạc Như không cho phép nó ăn quá nhiều, nhưng mà nó đảm bảo để trong túi mình thì nó cũng không ăn, có thể mời người khác ăn, điều này thì Mạc Như lại không phản đối chút nào.