Vậy nên nửa cân đường mà Khưu Lôi mua không có bị tịch thu, đều ở trong hộp kẹo của Chu Thất Thất, mỗi ngày nó đều phải đến.
Nó lấy kẹo xong kêu gọi hộ Pháp trái phải, “Bát Bát, Cửu Cửu, go!”
Ba dạy đó.
Mạc Như đang ở trong sân nhắc nhở nó, “Không được đến sông Tây!”
Bây giờ cô ấy biết con gái không sợ nước, rơi xuống sông thì không sao, nhưng mà rất dễ gây sự chú ý của người khác.
Chu Thất Thất đáp lại một tiếng, “Đi tìm bà nội” rồi nhấc chân nhỏ ú nu chạy ra ngoài, sau một hồi gà bay chó chạy thì mới yên tĩnh trở lại.
Con gái vừa đi, Mạc Như bèn cảm thán với Chu Minh Dũ, “Yên tĩnh quá đi.”
Chu Minh Dũ: “Con gái có mẹ trông chừng, chúng ta đến công xã đi, tiện thể đến viện vệ sinh kiểm tra một chút.”
Mạc Như: “Chúng ta đến công xã, viện vệ sinh thì chắc là không cần đi đâu, bây giờ em có một cảm giác rất chắc chắn.”
Cô ấy nắm lấy tay Chu Minh Dũ, cười nói: “Là thật sự có em bé rồi.”
Trước đó cô không chắc chắn, nhưng mà sau khi trải qua sự nâng cấp không gian vừa nãy, đột nhiên cô có cảm giác mình thật sự có thai rồi!”
Thậm chí sự nâng cấp của không gian còn có thể có liên quan đến em bé, cô suy đoán có thể là lại có em bé cần đổi nhà to hơn để ở, vậy nên không gian mới nâng cấp luôn.
Chu Minh Dũ rất vui mừng, thương lượng có nên đi nói với Trương Thúy Hoa không/
“Chúng ta đừng gấp, qua ba tháng đầu đi rồi nói.” Lúc thai còn nhỏ, có thể không giữ được, hoặc là nói một cách mê tín, thai nhỏ thì dễ bị những thứ dơ bẩn để ý, vậy nên không được rêu rao, phải chờ sau ba tháng đầu thì mới công khai.
Lúc này cũng đến giờ cơm rồi, bọn họ đến nhà ăn cơm trước, cũng không nhìn thấy Chu Thất Thất, nghe nói là đi chơi với mấy đứa Hoa Cúc rồi.
Ăn cơm xong, hai người đạp xe đạp đến công xã, tìm Lâm Tư trước, tặng một ít nấm và trứng gà cho anh ta, báo cáo một chút tình hình gần đây của đại đội Tiên Phong, tiện thể hỏi thăm thông tin một chút.
Chu Minh Dũ cười nói: “Chủ nhiệm Lâm à, tình hình của ba vợ tôi thì anh cũng biết, thành phần xuất thân thì không tốt lắm, tổ tiên là địa chủ, nhưng mà tư tưởng của ba vợ tôi nghiêm chỉnh, yêu cầu tiến bộ, một lòng hướng Đảng, bây giờ làm bác sĩ thú y thì càng cống hiến hết mình.”
Đương nhiên, bị gáng thành thân phận phú nông địa chủ, về cơ bản thì đều an phận sống qua ngày, tiếc rằng không thể có cách để kiện cáo mà thôi.
Nếu bọn họ đã có thể nói chuyện với công xã, Chu Minh Dũ đương nhiên muốn giúp đỡ Mạc Thu Kiệt một chút.
Lâm Tư nói: “Hai người yên tâm, công xã chúng ta trước giờ công bằng công chính, kể từ lúc bí thư Liễu nhận nhiệm vụ đến nay hai người cũng nhìn thấy rồi.”
Rất ít làm những việc tào lao kia.
Mạc Như cười nói: “Đúng vậy, mọi người chúng ta đều rất cảm kích bí thư Liễu, ông ấy là một cán bộ tốt ủng hộ Đảng yêu nước thương dân, chúng tôi đều thương ông ấy thật lòng, vậy nên mỗi ngày đều cực kỳ hăng hái làm việc, nhất định phải tiếp tục cố gắng làm lao động tiêu biểu.”
Lâm Tư nghe cô ấy nói như vậy, đương nhiên cũng rất vui mừng.
Bọn họ đều cảm thấy là Mạc Như và Chu Minh Dũ là thành viên vừa chân chất vừa trung thành, không có tâm cơ gì, không biết giao tiếp, không biết nói chuyện, trong sáng lại trong suốt, có gì thì nói đó, đến việc xin thịt heo và phần thưởng với bí thư cũng có thể nói ra được.
Nhận được sự đảm bảo thiện ý từ Lâm Tư, hai người tạm thời yên tâm về nhà.
Trong những ngày tiếp theo, các thành viên đều bận đào giếng trữ nước, Mặc Như thì vẫn bắt sâu khắp nơi, sâu của đại đội mình ít quá, cần phải đến các đại đội lân cận đại bắt thêm.
Chuồng nuôi gà còn nhiều gà như vậy mà.
Mọi người đều biết là cô giỏi bắt sâu, vậy nên thành viên của các đại đội khác nhìn thấy đều rất vui mừng chào hỏi với cô, chào đón cô đến ruộng của bọn họ để bắt sâu.
Bây giờ Mạc Như không chỉ bắt sâu trên cây trên mặt đất, đến sâu dưới mặt đất cũng có thể bắt được, vậy nên nơi cô ấy đi qua gần như không còn một con sâu nào.
Đến mức cô không thể không để lại một ít ở bên cạnh sông, ở trong bụi cây, không được lấy hết tránh không có sâu để cho gà ăn.
May mà khả năng phát triển của những con sâu này cực kỳ mạnh, khi có nhiệt độ độ ẩm thích hợp, thì chớp mắt đã trở thành từng đám lớn.
Vài ngày sau, lúc Chu Thành Chí đi dạo ở bên sông, đột nhiên phát hiện trên mặt nước có một mặt lá nhỏ, và mảnh lá này khác với những chiếc lá khác, dưới mặt nước trong suốt có thể nhìn thấy có một cái thân cây.
Ủa?
Đây là… hoa sen?
Mấy người Chu Thành Nhân cũng hút túi thuốc bước qua, mấy ông cụ bắt đầu nghiên cứu.
Chu Thành Nhân nói: “Chắc chắn là hoa sen, lao động tiêu biểu nhà chúng tôi đến huyện mang về vài cân hạt sen nói là trồng hết trong sông của chúng ta rồi.”