Các ông cụ hơi không tin, “Ở đây còn có thể trồng được hoa sen sao, ngày trước nhà địa chủ Trần chỉ toàn trồng ở phía Nam.”
“Lao động tiêu biểu trồng mà, thì có thể không trồng được sao?” Chu Thành Chí nói: “Không trồng được thì cũng phải trồng được.”
Chu Thành Nghĩa: Lao động tiêu biểu, tổ tiên, Long Vương, đây là ba chiếc bia đỡ đạn của đội trưởng.
Thông tin lao động tiêu biểu trồng hoa sen ở phía sông Tây dấy lên một sự ồn ào trong đại đội, các thành viên đi làm đi về đều thích đi về phía sông tây, không đi ngang thì phải đi vòng qua, mục đích chính là để xem lá sen mà được trồng lớn lên mỗi ngày, đây là đồ hiếm đó.
Ngụy Sinh Kim còn cố ý dạy những học sinh đọc thơ từ của hoa sen, cái gì mà “Tiểu hà thái lộ tiêm tiêm đẩu, tảo hữu thanh đình lập thương đẩu.” v.v…
Mạc Như cũng vẽ tranh ở bên sông, vẽ cảnh ruộng vườn, nông dân già, nước xanh, sen non, lá liễu và nhà lá vào, vẽ xong cảm thấy ở trên mặt sông còn hơi trống, bèn thêm vài con ngỗng trắng rồi một hàng vịt.
“Xem ra phải lấy vài chục con vịt để nuôi thử rồi.” Một đại đội nuôi mấy chục con vịt không hề có áp lực, ở trên cũng không quan tâm.
Hơn nữa cô là lao động tiêu biểu mà.
Đương nhiên là cô sẽ không thừa nhận mình ăn ngán hột gà muối rồi muốn ăn hột vịt muối, đặc biệt là hột vịt muối có lòng đỏ trứng tươm mỡ vàng, vừa nghĩ đến thôi là đã chảy cả nước dãi rồi.
Cô đi tìm Chu Minh Dũ, rồi cùng đi tìm Chu Thành Chí, “Đội trưởng à, bây giờ đội chúng ta có nước rồi, nuôi thêm vài chục con vịt đi.”
Được đó!
Cho hình trí thích lắm, cứ thích lao động tiêu biểu cả ngày không rảnh rỗi, suy nghĩ một chút là có một ý tưởng sinh ra tiền.
Từ khi có đồng hồ treo tường, khỏi phải nói ông ta phấn chấn đến mức nào, khuôn mặt đen lúc nào cũng cười tủm tỉm, vừa rảnh rỗi là cứ nhìn vào cái đồng hồ treo tường đó, càng nhìn càng cảm thấy hai lao động tiêu biểu này là tổ tiên hiển linh đến phù hộ tạo phước cho người dân trong thôn.
Ông ta nói với Chu Minh Vũ, “Út năm à, tí nữa cháu đến tìm kế toán để lấy tiền ghi sổ, đến công xã một chuyến, xem thử là mua vịt con luôn hay là mua trứng để chúng ta tự ấp.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Thưa đội trưởng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Bây giờ anh ấy và Mạc Như chính là thủ lĩnh của xưởng làm giấy và chuồng nuôi gà, nhà kính trồng nấm, không cần đích thân bọn họ phải lao động ở trong đó, như vậy thì có thể giải phóng bọn họ ra để làm nhiều việc hơn.
Hai người đi tìm Chu Minh Duyệt lấy ba mươi đồng tiền, chuẩn bị mua bảy tám chục trứng vịt, rồi mua ba bốn chục con vịt con.
Lúc này không dễ mua, chỉ có thể gặp bao nhiêu thì mua bao nhiêu, không mua được rồi nghĩ cách tiếp.
Bọn họ đến công xã một chuyến, tìm Cao Dư Phi và Trang Doanh hỏi thăm một chút.
Cao Dư Phi là kỹ thuật viên thường xuyên về quê, Trang Doanh là chủ nhiệm phụ nữ công xã, giao thiệp nhiều với phụ nữ của các thôn, đối với những việc gà gà vịt vịt này thì tương đối hiểu rõ hơn.
Cao Dư Phi biết rằng đại đội Thủy Thành và đại đội Bích Thủy Đàm có ngỗng và vịt, hỏi giúp bọn họ một chút.
Đại đội Thủy Thành thì không có để bán, nhưng mà có thể bán mười mấy trứng vịt, những cái khác thì bọn họ cũng phải để lại dùng, nói năm nay không biết làm thế nào vịt bệnh chết nhiều lắm, bọn họ cũng không đủ.
Đại đội Bích Thủy Đàm sau khi nghe nói đồng ý bán mười lăm con vịt mái và hai mươi con vịt con cho bọn họ.
Trang Doanh phụ mua hai mươi trứng vịt và mấy cái trứng ngỗng lớn, ngoài ra hợp tác xã mua bán cũng có trứng vịt, có thể phụ chọn những trứng giống có thể ấp được.
Hợp tác xã mua bán không cần tiền chỉ, chờ chuồng vịt của đại đội Tiên Phong có thể nộp nhiệm vụ trứng vịt, bọn họ thèm khát đại đội Tiên Phong của nuôi vịt lắm.
Cao Dư Phi đạp chiếc xe đạp gần như sắp nát đến báo tin cho Mạc Như và Chu Minh Dũ, “Hai người đạp xe kéo theo rổ, chúng ta đi kéo những con vịt về, hai đồng rưỡi một con vịt biết đẻ trứng thì cũng khá là đáng tiền.”
Mạc Như nghe nói có vịt trưởng thành bán còn đang vui, ngay lập tức chuẩn bị ngay, Chu Minh Dũ suy nghĩ thấu đáo hơn cô, hỏi Cao Dư Phi, “Những con vịt thành niên này có bệnh hay không?”
Nếu không có bệnh, tại sao bọn họ lại bán gấp như vậy?
Bây giờ đâu phải là mùa đông đang cần lương thực, bây giờ là lúc đầu hạ, những con vịt đều có thể bơi xuống sông tự tìm đồ ăn cho mình.
Nghe thấy Chu Minh Dũ nói vậy, Cao Dư Phi cũng suy nghĩ, “Vậy làm thế nào? Không lấy à?”
Mạc Như nói: “Lấy chứ, sao mà không lấy? Chỉ là khỏe thì có giá của khỏe, bệnh thì phải có giá của bệnh.”
Gà của chuồng nuôi gà không dễ bệnh là bởi vì ăn sâu được lấy ra từ trong không gian, lý lẽ tương tự, thì vịt cũng có thể hưởng phúc lợi này mới đúng.