Thôi Công Bình nhìn Mạc Như mà không thể tin được, anh mang thư đến, chuyện quan trọng như thế cô lại đuổi anh ta đi mà không muốn nói thêm một lời nào.
Mạc Như lại không có tâm tư quan tâm anh ta đang nghĩ gì, chỉ muốn coi anh ta như người đến đưa thư, đón tiếp đàng hoàng cảm ơn là được rồi.
Cô đi hỏi thử, Chu Minh Dũ đang ở xưởng làm giấy, dạo này không có đủ than, nên bọn họ đang thảo luận làm thế nào chuyển nhiều về một lần.
Nghe Mạc Như nói về chuyện Mạc Gia Câu, Chu Minh Dũ không nói lời nào, anh bảo Chu Ngọc Trung và Chu Thành Tín bọn họ tự bàn bạc với nhau, anh đến nhắn nhủ vài lời với Chu Bồi Cơ và Chu Thành Liêm, sau đó đạp xe đạp chở Mạc Như đến Mạc Gia Câu.
Hai vợ chồng đi đến Mạc Gia Câu, tất nhiên sẽ không về nhà ăn cơm.
Lúc này, trời đã tối, Mạc Như châm đèn bão, bảo Chu Minh Dũ treo lên xe, cả hai đi đến Mạc Gia Câu.
Đến bên ngoài thôn Mạc Gia Câu, đội tuần tra cản lại: “Ai đấy, đêm hôm khuya khắc đi lung tung đâu đây?”
Chu Minh Dũ lạnh lùng nói: “Đừng có rãnh rỗi làm ra những chuyện kỳ quái, phải để tôi đến công xã kiện các người à.”
Những người kia nhìn thấy là hai chiến sĩ thi đua nên cũng không dám nói gì, chỉ đành để bọn họ đi.
Chu Minh Dũ đến đại đội, Mạc Như đi thẳng về nhà mẹ đẻ.
Mạc Ưng Phỉ đi đến đại đội rồi, Thẩm Thục Quân đang ngồi trong nhà, sắc mặt bà ấy trắng bệch, trong miệng cứ lẩm bẩm gì đó, nghe nói lần này tất cả những người được dạy bù đều bị phạt nặng, thậm chí còn nặng hơn mấy năm trước.
Vì những người bị phát hiện trước đó là những con cá lọt lưới, lừa bịp Đảng và nhân dân, phải trừng trị nghiêm khắc.
Lần này sợ là không trốn được, rất có thể là bị bắt đi nông trường cải tạo lao động như anh cả.
Nói là nông trường, thực ra là nhà tù địa phương, cũng không phải nhốt những người phạm tội ác tày trời, đều là những thành phần bất hảo, lao động, học tập và được giáo dục ở đó.
Nhiều người đến đó đã bị bắn, những người sống sót cũng không được ăn nhiều trái cây ngon.
Mạc Như phát hiện cổng không đóng nên đẩy cửa đi thẳng vào nhà: “Mẹ có nhà không? Sao không đốt đèn lên?”
Thẩm Thục Quân giựt mí mắt, vội đứng dậy, một trái tim đang lơ lửng bỗng nhiên bị thứ gì đó nặng nề đè lên lồng ngực.
“Sỏa Ni!”
Mạc Như đi vào nhà, cầm diêm quẹt sáng, cô tìm đèn dầu thắp lên, thấy sắc mặt Thẩm Thục Quân không tốt, cô an ủi: “Mẹ đừng lo, anh Út Năm đến đại đội rồi, cho dù không thể đón ba về, cũng không thể để bọn họ làm hại ba.”
Thẩm Thục Quân gật đầu, nắm chặt tay Mạc Như, miệng nói: “Sỏa Ni, nhất định phải lượng sức mà làm.”
Mạc Như nói: “Mẹ, anh Út Năm biết mà, không sao đâu, mẹ đừng lo, hiện tại chúng ta đến công xã và huyện ủy cũng có người quen, không phải không biết gì như trước đây.”
Thấy trên bàn có một bát cháo loãng, cô bưng lên đi ra ngoài rồi lấy ra hai cái bánh ngô hấp nóng hổi trừ trong không gian, bẻ nhỏ bánh ngô hấp rồi ngâm vào cho đỡ lạnh.
Cô bưng về cho Thẩm Thục Quân ăn: “Mẹ, bất cứ lúc nào cơ thể cũng phải khỏe mạnh mới được.”
Lúc này, Thẩm Thục Quân mới có cảm giác thèm ăn, cô đổ ra nửa bát: “Để dành cho em hai của con đi, nó cũng chưa ăn no.”
Thẩm Thục Quân hỏi cô rằng ai đi đưa thư.
Mạc Như nói cho bà ấy biết.
Thẩm Thục Quân nói: “Lát mẹ đi cảm ơn cậu ta.”
Một lúc sau, Mạc Ưng Phỉ trở về nói với bọn họ: “Anh rễ đi tìm đại đội trưởng rồi, đại đội trưởng cũng nể mặt anh rể, nhưng Thôi Phát Trung không chịu buông tha nên đại đội trưởng cũng không thể làm chủ.”
Đây là không muốn thả người rồi.
Thẩm Thục Quân đưa ra quyết định: “Sỏa Ni, con nói với Minh Dũ, chúng ta đến lớp học.”
Nghe bà ấy nói như thế, Mạc Như lập tức hiểu rõ, mọi người đều sợ đến lớp học, sợ đến sẽ bị đánh đập, nhưng nhà mình ở công xã vẫn có thể tìm người thì có thể đảm bảo ba không bị đánh.
Hiện tại, điều quan trọng hơn là thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Thôi Phát Trung.
Cô nói: “Em hai, em ở đây với mẹ, để chị đi xem sao.”
Cô đến đại đội thì thấy Thôi Phát Bình đang trò chuyện với Chu Minh Dũ, bầu không khí rất hòa hợp, chẳng hề có gươm súng sẵn sàng, nhưng có vài người đang châm ngòi thổi gió làm ầm ĩ muốn xác định lại thành phần cho Mạc Thụ Kiệt, xác định thành phần tử địa chủ…
Mạc Như đi đến đứng cạnh Chu Minh Dũ, nói: “Đại đội trưởng, cho dù có người thì các người cũng không có quyền làm chủ, muốn đưa đến lớp học công xã thì phải nhanh chóng đưa đi.”
Chu Minh Dũ nắm chặt tay cô: “Anh đang bàn bạc với đại đội trưởng về chuyện này, ông ấy cũng có chút khó xử, không làm chủ được.”
Mạc Như cười khẩy: “Nói như thế có nghĩa là Mạc Gia Câu từ lâu đã có vua một cõi, đúng là không tầm thường, đây là thế lực ác, cần phải lật đổ.”