“Cô nói linh tinh gì thế?” Thôi Công Phấn giận dữ nhìn chằm chằm cô.
Chu Minh Dũ liếc nhìn anh ta: “Anh hung dữ gì chứ?”
Thôi Công Phấn tiến đến trước một bước đứng song song với Chu Minh Dũ, nhưng lại đứng cách xa Thôi Công Bình.
“Được rồi, đừng làm mất hòa khí, làm ầm ĩ lên thì không hay cho lắm.” Anh ta còn muốn tiếp tục làm chức đại đội trưởng này nên không muốn làm to chuyện. Hiện tại Thôi Phát Trung đang bị cách chức, bề ngoài anh ta quyết định mọi chuyện ở Mạc Gia Câu nên tất nhiên muốn ra oai rồi.
Anh ta nói: “Vậy thì như thế này, ngày mai đưa Mạc Thụ Kiệt đến lớp học công xã.”
Dù sao trước đây Thôi Phát Trung đã nói là nhốt vài ngày rồi đưa đến lớp học.
“Không được.” Ba của Thôi Công Phấn sai anh ta nhốt Mạc Thụ Kiệt vài ngày, mấy hôm nay đương nhiên không thể nhốt không ở đó, chắc chắn là bỏ đói, thẩm tra và đánh đập rồi.
Không chết, nhưng cũng phải lột mấy lớp da, hoặc là biến ông ấy thành kẻ tàn phế.
Chỉ cần xác định thành phần của Mạc Thụ Kiệt là địa chủ phú nông thì con trai ông ấy không làm gì được.
Chu Minh Dũ cười khẩy, nói: “Có được hay không, không phải do ông quyết định.”
Vốn dĩ anh cũng không trông mong đi chuyến này có thể cứu được Mạc Thụ Kiệt ra ngoài, chẳng qua chỉ là để Thôi Phát Trung và những người khác không dám ra tay làm càn mà thôi.
Anh nói với Mạc Như: “Đi thôi, chúng ta về nhà trước, ngày mai rồi tính.”
Mạc Như lấy từ trong túi ra hai cái bánh ngô hấp nóng hổi gói trong chiếc khăn tay: “Đại đội trưởng, phiền ông đưa cái này cho ba tôi ăn.”
Cao lương, bột đậu hỗn hợp và bánh ngô hấp bình thường, trộn với bột khoai lang, toàn bộ đều là lương thực thô, không có gì đặc biệt cả.
Nhưng cô vẫn có thể lấy ra hai cánh bánh ngô hấp lương thực nguyên chất, ở đó có vài người nhìn đỏ mắt ganh tỵ.
Hiện tại là thời điểm thời kì giáp vụ, lúa mì ngoài đồng chưa thu hoạch, lương thực mùa thu năm ngoái đã ăn hết rồi, hiện tại ngày nào cũng húp canh loãng, cả ngày bụng cứ kêu rột rột, thực sự không chịu nổi.
Thoạt nhìn thấy hai cái bánh ngô hấp lương thực nguyên chất, thực sự khiến người khác đỏ ngầy hai con mắt.
Có người muốn đến trước lấy.
Thôi Phát Bình trừng mắt nhìn bảo bọn họ đứng sang một bên: “Được, mang qua đó đi.”
Chu Minh Dũ bảo Mạc Như mang vào, còn anh ở ngoài chờ.
Mạc Như xách đèn bão nhà mình đi theo họ đến nơi giam giữ, trong phòng tối tom, cô giơ đèn bão lên nhìn, tất cả mọi người đều vươn dài cổ nhìn sang.
“Ba!” Mạc Như sải bước đến trước mặt Mạc Thụ Kiệt, cô lấy ra hai cái bánh ngô hấp: “Ba, ăn miếng đi.”
Mạc Thụ Kiệt kinh ngạc mừng rỡ nhìn cô: “Con gái, con với con rể đến rồi sao?”
Mạc Như gật đầu, an ủi ông ấy: “Ba yên tâm, mọi chuyện sẽ không sao đâu, ba ăn đi.”
Mạc Thụ Kiệt sờ vào bánh ngô hấp còn nóng hổi, há miệng to ăn, những người khác trong phòng cũng chưa ăn gì nghe mùi chạy đến, bọn họ đều đang đói, nhìn Mạc Thụ Kiệt ăn mà ai cũng nuốt nước miếng.
Có con gái là chiến sĩ thi đua thật tốt, chẳng những không bị đói, mà nói không chừng lần này còn có thể thoát khỏi mọi kiếp nạn.
“Chiến sĩ thi đua, oan cho chúng tôi quá.” Có người bắt đầu ‘có bệnh mới lo tìm thầy’, chắp tay thi lễ với Mạc Như nhờ cô giúp đỡ.
Mạc Như nói: “Xin mọi người đừng hỗ loạn, phải tin tưởng vào Đảng và chính phủ, công xã nhất định sẽ trả lại công bằng cho mọi người.”
Nếu không có gì phải giấu diếm thì chỉ là sự phân chia trước đây thôi, cô cho rằng đó không phải là vấn đề lớn, dù sao “tội danh” đã được điều tra rõ ràng.
Mạc Như lại nói với Mạc Thụ Kiệt vài câu, bảo ông ấy đừng quá lo lắng, các lãnh đạo công xã đều có điều lệ.
Đêm hôm đó, Chu Minh Dũ và Mạc Như cũng không đi đâu mà ở lại nhà họ Mạc, bọn họ định ngày mai cùng đến công xã.
Trong đêm, gia đình Thôi Phát Trung cũng không ngủ được, ông ta đã tổ chức cuộc họp khẩn cấp cho các cán bộ trong thôn, yêu cầu nghĩ cách giữ lại Mạc Thụ Kiệt, không thể để ông ấy đến công xã.
Thôi Phát Bình nói: “Anh, chẳng phải đều đến lớp học giáo dục lại hay sao? Nếu không thì có bắt lại cũng có ích gì.”
Thôi Phát Trung nói nhỏ: “Tất nhiên là có tác dụng, thôn chúng ta có thể mở cuộc họp phê bình và đấu tranh rồi.”
Cứ nghĩ là có chiến sĩ thi đua thì nghĩ mình tài giỏi, hừm, ông đây sẽ để mày chết canh ba, không đợi đến canh năm.
Ông ta thậm chí còn muốn lặng lẽ đưa người đi vào ban đêm, trong thôn đã có người của mình, gia đình chiến sĩ thi đua chỉ có hai người, làm sao mà trông được?
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Chu Minh Dũ đã đến đại đội, yêu cầu vào thăm ba vợ lần nữa, lúc ăn cơm cũng dễ mang cơm vào cho ông ấy.
Người gác cổng tức giận nói: “Làm gì thế? Đâu phải chỗ tùy tiện ra vào thăm được?”