Ra tay.
Mạc Như ra sức huy động sức mạnh không gian, mở toàn bộ lực lượng, cô có cảm giác cả linh hồn đều mở ra, toàn thân ba trăm sáu mươi ngàn lỗ chân lông đều đau đớn như bị đâm.
...
“Mẹ nó.” Mạc Như chửi tục.
Chu Minh Dũ: “Sao thế?”
“Đầy rồi.” Mạc Như cử động cơ thể: “Anh Út Năm mở miệng hố, anh phải ra ngoài vứt một đợt.”
Chu Minh Dũ muốn ở lại bên cô, nhưng sao Mạc Như đồng ý được, cô không muốn anh chịu bất cứ tổn thương nào.
Chu Minh Dũ vẫn kiên trì ở bên cô, anh cầm một cái sọt có lỗ lớn trùm hai người lại, nghe thấy âm thanh nhưng mưa đá ào ào.
Đến chỗ xa hơn một chút, Mạc Như vừa thu châu chấu, vừa quăng một đợt.
“Ầm ầm!”
Trực tiếp biến ra một bầy châu chấu như ngọn núi nhỏ.
Chu Minh Dũ:...
Nếu không phải bọn họ động tác nhanh, ôm Mạc Như chạy thì cả hai suýt nữa đã bị núi châu chấu nhấn chìm rồi.
Châu chấu càng lúc càng nhiều, đến cuối cùng, bọn họ thấy không cần phải quay lại công sự phòng ngự trước kia nữa, núi châu chấu phòng ngự cho bọn họ.
Sau đó, đám châu chấu ngày càng nhiều, chẳng những không giảm bớt mà còn nhiều thêm.
Mạc Như sốt ruột, cô đã không còn kiên trì được nữa.
“Anh Út Năm, nghỉ ngơi một lát.”
Chu Minh Dũ nhìn chằm chằm cô với tất cả sự chú ý của mình, nếu có gió thổi cỏ lay thì sẽ ra tay.
Nghe cô nói nghỉ ngơi một lúc, anh la to: “Vại sành.”
Mạc Như lập tức lấy ra vại nước cao ba thước.
Chu Minh Dũ kéo cái vại nước, cả hai trốn vào trong, chêm một hòn đá bên dưới cho thoảng khí.
Mạc Như ngắt sự thu hút trong không gian, nhưng đám châu chấu không hiểu, chúng lao đến vì sức mạnh này, đến trước mặt phát hiện không thấy nữa thì chạy tán loạn.
Thực lực của thủ lĩnh trước đã bị sức mạnh không gian làm loãng đi, thủ lĩnh không biết đã đi đâu, lúc này chúng trở thành ‘lính mất chỉ huy’, loạng choạng như rắn không đầu.
“Ào ào... Ầm ầm” Những con châu chấu va vào vại sành, có rất nhiều con chết hoặc bị ngất đi.
Chu Minh Dũ suy nghĩ ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy, cả hai không giải thích được, tốt hơn hết là nhờ vào lực lượng chưa biết, nói là mình và Mạc Như đang bắt châu chấu ở đây, kết quả không biết tại sao lại càng lúc càng nhiều, cả hai sợ hãi đào công sự phòng ngự để trốn thoát.
Anh bảo Mạc Như lấy diêm ra, cả hai cẩn thận dịch chuyển vại lại gần hố đất vừa rồi, anh đốt một cành cây, rồi quăng cành cây và gậy gỗ vào hố đất.
Khi thời tiết hanh khô sẽ đốt lên.
Lúc này, cả hai đang ở trong vại sành, còn bầy châu chấu kia vẫn không ngừng rơi xuống, có những con trực tiếp rơi xuống đống lửa.
Chu Minh Dũ mở vại sành, dùng vợt châu chấu che một bên, dùng cái cào lấy một ít châu chấu nướng cho Mạc Như ăn.
“Bổ sung protein.”
Khuôn mặt đen sạm vì khói, hàm răng trắng bóng như tuyết, đôi mắt trong veo ngấn nước.
Mạc Như vốn cảm thấy rất mệt, lúc này nhìn anh, đột nhiên thấy dường như không còn mệt nữa, cô rung động áp sát cánh tay anh hơn.
Chu Minh Dũ tưởng cô mệt rồi, lập tức ôm cô: “Mệt rồi sao? Hay là em ngủ một lúc đi.”
Trước đây sau khi mệt mỏi thu đồ trong không khí, nghĩ đến chuyện vui vẻ có thể phục hồi, cũng có thể chợp mắt một chút. Nói trắng ra, đó là cách thư giãn tinh thần và thể chất, tất nhiên có nhiều cách trực tiếp hơn.
Mạc Như tựa vào khuỷu tay anh, dịu dàng nói: “Nếu anh chịu hôn… ừm…”
Vẫn chưa nói xong.
Chu Minh Dũ vốn đang nhìn cô trốn trong vại nước lúc này sao lại xinh đẹp như thế, anh chộn rộn nhưng lại sợ cô mắng anh không đàng hoàng, hiện tại cô nói hôn, anh phải hành động nhanh mới được.
…
Ba đơn vị của phân khu quân đội đuổi theo đám mây đen, khi cách tám chín dặm nhìn thấy dường như có khói báo động, bọn họ càng tăng tốc độ, đợi đến khi còn cách một dặm thì dừng lại, điều lính trinh sát theo dõi.
Ngay sau đó, lính trinh sát quay về báo cáo: “Bầy châu chấu đang bay lượn ở tầng trời thấp của đập chứa nước.”
Những người phụ trách phân của của quân đội bàn bạc đối sách làm thế nào diệt những châu chấu kia.
Tấn công bằng nước ư? Không có nước.
Tấn công bằng lửa ư?
Bắt ư?
Cuối cùng cảm thấy có bắt thế nào cũng không thành vấn đề, vấn đề quan trọng là bọn chúng sẽ không ở yên để bị bắt mà sẽ chạy tán loạn khắp nơi.
Lúc này, có người la lên: “Dưới đập chứa nước có rất nhiều.... nhiều...”
Trung đoàn trưởng Cao hét to: “Có chuyện gì?”
“Báo cáo trung đoàn trưởng, có vài tên linh mạnh dạn đi đến nhìn, nói là bên dưới đập chứa nước có rất nhiều châu chấu.”
“Nhìn thấy rồi.” Trung đoàn trưởng Cao liếc nhìn đám mây đen ở tầng trời thấp, có bao nhiêu cũng không biết, con người có lẽ không vào được.
“Không phải, trung đoàn trưởng, là dưới đáy sông, đám châu chấu giống như... những ngọn núi.”
Trung đoàn trưởng Cao ngơ ngác: “Dưới đáy sông ư? Sống hay chết?”
Ngay lập tức, anh ta nghĩ mình thật ngố, chắc chắn là chết rồi, con sống chẳng phải toàn bay trên trời hay sao, ở dưới đất làm gì.
Anh ta lập tức đội mũ sắt, mặc áo giáp mây, muốn tự mình đi xem.
Vài tiểu đội cảnh vệ canh gác bên cạnh.
Trung đoàn trưởng Cao nói: “Tôi còn không bằng mấy tân bình sao? Đừng có đáng sợ như thế?”
Bọn họ lao xuống đáy sông, trên đường không có gì xảy ra, mặc dù có rất nhiều châu chấu ven bờm nhưng đều đang cắn cây cối và hoa màu, có hoa màu cắn thì tất nhiên sẽ không cắn thứ khác.
Trung đoàn trưởng Cao và những người khác chạy đến bên bờ nhìn, ồ.
Chẳng lẽ anh ta hoa mắt rồi sao?
Anh ta nhanh chóng dụi mắt thật mạnh và nhìn chằm chằm.
Ôi mẹ ơi.
Đây là nằm mơ à.
Nói ra thì chỉ sợ không ai tin.
Có mấy ngọn núi châu chấu đã san bằng hai bên bờ, lúc đầu anh ta còn nghĩ là con đập đã bị chặn lại từ lúc nào.
“Có chuyện gì?”
Mọi người nhốn nháo hỏi.
Chỉ vào một điểm và hét lên: “Ở đó, khói báo động.”
Trung đoàn trưởng Cao trừng mắt nhìn, chỉ là một ngọn lửa, khói báo động cái con khỉ.
“Ai đốt đấy? Người đâu?”
“Kêu khàn cả giọng.”
“Này, có người không?” Có người hét to.
Lúc này, trung đoàn trưởng Cao lấy ống nhòm nhìn, ở đó có đám châu chấu di chuyển?
Tất nhiên không phải là châu chấu nhúc nhích, mà là Mạc Như và Chu Minh Dũ.
Cả hai ở trong vại sành một lúc, Mạc Như cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, cô cảm thấy có thể chiến đấu thêm ba trăm năm nữa.
Cô cũng không cần mở vại sành, ở bên trong âm thầm xoa xoa diệt đám châu chấu kia.
Cũng không biết đã bao lâu rồi, có thể là một giờ cũng có thể là vài giờ rồi.
Chu Minh Dũ toàn thân tê dại: “Vợ, chúng ta di chuyển chỗ khác đi.”
Cả hai lại đẩy vại sành vận động một chút, kết quả phát hiện, ái chà, không cử động nỗi.
Đây là bị đám châu chấu chôn vùi rồi.
Mạc Như định thu châu chấu thì lúc này nghe thấy hai bên bờ vang lên tiếng la hét, cô sợ tới mức vội rút tay lại: “Anh Út Năm, anh tính toán đúng rồi.”
Trước đó, Chu Minh Dũ đã chuẩn bị hàng loạt để phòng bị người khác nhìn thấy, dù sao cũng không thể để người khác nghi ngờ bọn họ là được.
Thực ra cũng chỉ dư thừa, cho dù bọn họ có nói mình diệt nhiều châu chấu thì cũng không có ai tin, người ta chỉ cho rằng bọn họ bịa chuyện, còn bảo bọn họ biểu thị trước mặt mọi người, bọn họ không thể nào biểu thị trước mặt mọi người nên sẽ không có ai tin.
Chủ ý của Chu Minh Dũ chính là cả hai giả ngốc, cái gì cũng không biết.
Đợi đến khi cả hai đáp lại tiếng kêu cứu, trung đoàn trưởng Cao lập tức điều người đi xuống cứu người.
Các chiến sĩ cũng không quen bọn họ, khi đào đám châu chấu, chỉ nhìn thấy một cái vại sành ở dưới đáy, rồi chợt ngơ ngác nhìn nhau.
Có chuyện gì thế?
Chu Minh Dũ mở vết nứt: “Cứu mạng.”
Các chiến sĩ vội vàng lấy vại sành ra, Chu Minh Dũ lập tức kéo Mạc Như đứng dậy, ở trong đó cả buổi trời, đột nhiên tiếp xúc với ánh nắng, bọn họ nheo mắt lại.
Nhìn thấy bộ quân phục xanh, Chu Minh Dũ hét lên: “Các đồng chí Giải phóng quân đã cứu chúng tôi, thật tuyệt vời.”
Anh quay đầu lại nhìn, lập tức bộ dạng sững sờ: “Ôi…”
Mạc Như cũng lập tức phối hợp: “Đồng chí Giải phóng quân, mọi người lợi hại quá.”
Bọn họ chủ động nhường những công lao này cho các Giải phóng quân.
Khi nhìn thấy bọn họ bị nhốt trong vại, các chiến sĩ chỉ nghĩ bọn họ đang chạy thoát thân, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện hai người diệt nhiều châu chấu, họ vội vã đưa hai người lên bờ báo cáo với trung đoàn trưởng Cao.
Gặp được trung đoàn trưởng Cao, Chu Minh Dũ và Mạc Như báo cáo tên và quê quán.
Nghe nói là chiến sĩ thi đua diệt châu chấu huyện Cao Tiến, các chiến sĩ đều cười.
Trung đoàn trưởng Cao nhìn hai người: “Hai người có phải là chiến sĩ thi đua diệt châu chấu mà bí thư Cao đã khen ngợi không tiếc lời hay không? Ừm, xin thịt ăn à.”
Chu Minh Dũ:... Chỉ xin thịt có một lần, phải nói là cả đời.
Trung đoàn trưởng Cao cười to ha ha, đưa tay ra: “Tôi là Cao Minh Kiệt, rất vui được gặp hai người.”
Cả hai vội vàng bắt tay chào hỏi trung đoàn trưởng Cao.
Chu Minh Dũ liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn các đồng chỉ giải phóng, nếu không có các anh thì chúng tôi đã bị châu chấu ăn thịt rồi.”
Anh vỗ ngực, vội nắm lấy tay Mạc Như với bộ dạng nghĩ lại còn rùng mình.
Xét về biểu diễn thì Mạc Như không thua anh, cô chỉ cần trừng đôi mắt to, hoảng sợ như con hươu con là được, các chiến sĩ sẽ lập tức vùng lên bảo vệ mình.
Cao Minh Kiệt hỏi bọn họ có chuyện gì.
Chu Minh Dũ lập tức nói ra những điều đã nghĩ ra trước đó, bọn họ đến huyện lân cận để giúp bắt châu chấu, anh muốn khảo sát phía bắc xem có khu vực nào gặp nạn mà mọi người chưa để ý hay không, để anh có thể báo cáo lại, cử người đến bắt chấu.
“Nào ngờ đám châu chấu kia lao về phía chúng tôi như kẻ điên, chúng tôi hoảng sợ vội đào hố châm lửa... sau đó chúng tôi không còn cách nào, châu chấu ngày càng nhiều, chúng tôi chỉ đành trốn vào đây không dám nhúc nhích.”