Có một người tò mò hỏi: “Chum nước của các người ở đâu ra thế?”
Chu Minh Dũ lập tức với bộ dạng kích động: “Cũng thật trùng hợp, khi chúng tôi đạp xe đến đây nhặt được ở trong mương. Lúc đó cho rằng có vết nứt không thể nào dùng nước, sau đó lại nghĩ ở đây nhóm lửa làm nóng ít lương khô để ăn nên dọn đến đây, nào nờ đám châu chấu đi đến, đúng là vại nước đã cứu mạng chúng tôi.”
Mạc Như chỉ cần rung rung nước mắt gật đầu phối hợp: “... Đáng sợ quá, chưa bao giờ em thấy nhiều châu chấu như thế.”
Cô quay đầu nói với Chu Minh Dũ: “Anh Út Năm, những con châu chấu đã chết này có thể tính là chúng ta bắt không? Đến lúc đó mang về làm bánh ngô hấp cứu nạn.”
Trung đoàn trưởng Cao bọn họ cũng thấy khó hiểu, không biết những con châu chấu này ngu ngốc hay là bị làm sao, chạy đến đây nộp mạng, chẳng lẽ cứ phải đến đây đẻ trứng sao?
Anh ta hỏi hai người một số vấn đề, cả hai tất nhiên hỏi gì trả lời nấy, nhưng Mạc Như không biết là vì hoảng sợ hay là vì một lần mang thai ba năm ngốc nghếch, câu trả lời cũng không rõ ràng.
Nhưng như thế mới hợp lý và bình thường, dù sao người vợ hoảng sợ cũng là chuyện bình thường, trung đoàn trưởng Cao không nghi ngờ chút nào.
Anh ta báo cáo với cấp trên, thông tin viên vác bộ đàm trực tiếp rung tay phát điện, sau đó phát điện báo đi.
Ngay sau đó, những người phụ trách dẫn đội khác cũng đi đến, lại bàn bạc với nhau, ai cũng không nói ra được nguyên do.
Chu Minh Dũ và Mạc Như đương nhiên không có chút sơ hở nào.
Cuối cùng bọn họ cảm thấy rằng đó có thể là một hiện tượng tự nhiên bí ẩn cần được các nhà khoa học và nhà sinh vật học giải thích.
Không gian của Mạc Như có lực hút, đám châu chấu vẫn còn tụ tập, nhưng không còn đáng sợ như lúc trước nữa.
Lúc này, các chiến sĩ có thể đi xuống thu gom và diệt chúng, đám châu chấu ở dưới đáy sông ngày càng lớn, đúng là... nhìn thấy mà phát hoảng.
Trung đoàn trưởng Cao và hai trung đoàn trưởng khác đang bàn chuyện với nhau nên cho người dẫn hai người đi ăn chút gì đó.
Mạc Như nhân cơ hội hỏi thăm bọn họ là đơn vị gì, năm ngoái có chiêu mộ tân binh ở huyện Cao Tiến hay không.
Tiểu đội trưởng Trần phụ trách tiếp đón bọn họ, cười nói: “Các người có người nhà tòng quân sao?”
Mạc Như gật đầu: “Em trai tôi đang đi lính, vẫn chưa viết thư về nhà.”
Những người không biết chữ sẽ tìm đồng đội viết thư giúp, cũng không biết tại sao em cả không viết thư về nhà.
Đang định nói thì cô nghe thấy có người gọi: “Chị, anh rể.”
Chính là Mạc Ưng Đường.
Tiểu đội trưởng Trần nhìn Mạc Ưng Đường: “Ái chà, cậu Mạc, chị gái và anh rể là chiến sĩ thi đua?”
Mạc Ưng Đường thi lễ và báo cáo.
Tiểu đội trưởng Trần cười nói: “Được, các người ôn lại kỷ niệm đi.”
Mạc Như kéo Mạc Ưng Đường sang ruộng bắp bên cạnh, nhìn những người cách đó không xa, nói nhỏ: “Em cả, ở đơn vị có ai bắt nạt em không?”
Mạc Ưng Đường cười nói: “Chị, không có chuyện đó.”
“Vậy sao em không viết thư về nhà?”
Mạc Ưng Đường nghi ngờ, nói: “Em viết rồi.” Cậu ta chau mày: “Em vừa đến đơn vị thu xếp ổn thỏa đã viết thư cho anh chị rồi.” Cậu ta chẳng những tự viết thư, mà còn viết giúp cho các đồng đội khác, rồi tân binh huấn luyện xong viết tiếp, sau đó được chia đến lớp nấu ăn cũng còn viết.
Chu Minh Dũ nói: “Lúc về hỏi xem mọi chuyện là như thế nào?”
Mạc Ưng Đường gật đầu: “Anh yên tâm, em sẽ hỏi.”
Ba người hỏi han vài câu rồi nói lời tạm biệt.
Mạc Như thấy cậu ta cũng cao lớn, cơ thể cường tráng, bà Vương khen với tâm thế buôn dưa: “Em trai cả ngày càng đẹp trai rồi, trẻ quá.”
Nghe thấy em trai ở lớp nấu ăn, bà cũng không thay đổi sắc mặt, tiếp tục khen: “Đến lớp nấu ăn cũng tốt, không lo ăn uống.”
Bên cạnh có một tiểu tốt nghe thấy, không nhịn được cười, chiến sĩ thi đua giác ngộ cũng rất cao.
Nhưng Mạc Như không sợ, cô vốn là phụ nữ nông thôn, chiến sĩ thi đua cũng làm việc, hơn nữa cô và Chu Minh Dũ đều xin bí thư miếng ăn, có gì mà sợ mất mặt?
Đây là cách ngụy trang tốt nhất có đúng không?
Có sự hỗ trợ âm thầm của sức mạnh không gian, những cái còn lại thì giao cho các anh giải phóng quân, vài ngày sau, đại đội của sâu bọ đã bị tiêu diệt, các chiến sĩ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Tiêu diệt được đại địch sâu bọ này, thì các huyện khác chính là những con sâu bọ nhỏ, không đáng sợ, các thành viên có thể tự giải quyết, bộ đội của các phân khu hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, rút quân quay về.
Mạc Như cũng không thể không tạm biệt với em trai, dặn dò cậu ta viết thư về nhà nhiều nhiều, ở trong khu quân sự thì phải chăm sóc tốt cho mình v.v… Nói chung là những lời mà ba mẹ ruột có thể nói thì cô đều nói dùm hết rồi.
Bộ đội quay trở về, trên đường vài chiến hữu đều hỏi Mạc Ứng Đường, “Tiểu Mạc à, chị gái và anh rể của cậu không tồi đấy, nghe nói bí thư đảng ủy huyện cũng khen ngợi bọn họ.”