Bị Chu Thành Chí mỉa mai như vậy, những người được thuê bên ngoài đều chăm chỉ làm việc, không còn nghĩ đến việc lén mang đồ ăn về nhà nữa.
Chớp mắt đã một tháng trôi qua, lò gạch chất đầy gạch thủ công màu xanh xếp thành từng dãy rất ngay ngắn.
Cho dù có rất nhiều đại đội không có lương thực trong nhà ăn, các xã viên không có cơm ăn, nhưng đội vẫn có tiền, chẳng qua không có chỗ mua lương thực. Lúc này nghe thấy có chỗ có thể mua gạch, họ nhốn nháo thay đổi tâm tư. Nhà đại đội và nhà kho đều xây bằng gạch sống, mùa hè mấy trận mưa to làm hư hỏng, vẫn luôn nhớ là phải tu sửa lại.
Ai có tiền thì mua gạc, không có tiền thì mua ngói trước, dù gì cũng phải lợp mái để nhà không bị dột.
Các đơn vị và công xưởng trong công xã và huyện lị cũng đến mua gạch.
Bởi vì các cơ quan, đơn vị, công xưởng không thể trát nhà và tường bằng gạch không nung, lò gạch ban đầu không đủ sản lượng. Hiện tại nghe nói đại đội Tiên Phong xây một lò gạch, bọn họ lập tức cử người đến khảo sát, xem chất lượng của viên gạch và sản lượng... cảm thấy phù hợp với yêu cầu của mình thì bắt đầu đặt hàng.
Khó tránh khỏi một số người ganh tị, mình nghèo quá thì sống sao được, sao người khác lại giàu như thế? Bản thân ăn còn không nổi mà bọn họ còn đi giành gạch ngói.
Gạch ngói được đại đội Tiên Phong nung ra, từng chiếc xe được chuyển đi, vài ngày đã chuyển hết gạch nung trong một tháng.
Chu Minh Duyệt: “Cuối tháng tính tiền, lúc ăn trưa đến nhận tiền công.”
“Tiền công cư?”
Các vần công bỗng chốc nổi nóng: “Còn có tiền công sao?”
“Chẳng phải nói chỉ quản ăn, không có tiền sao?”
Bọn họ ăn khá ngon ở lò gạch, còn ngon hơn nhà ăn đón Tết. Bữa sáng một bát cháo đặc, hai cái bánh ngô hấp. Đến trưa một quả trứng gà, ba cái bánh ngô hấp, một bát rau luộc muối. Bữa tối mỗi người hai củ khoai lang và một bát canh.
Ngày tháng tốt như thế tìm ở đâu đây?
Còn đưa tiền sao?
Vương Lộ: “Mau lên, đừng có lề mề.”
Phạm Hội Kiệt đi đến phòng kế toán bé nhỏ, thò đầu ra nhìn: “Kế toán Chu, tôi có tiền sao?”
Chu Minh Duyệt liếc nhìn anh ta: “Xếp hàng đi vào.”
Phạm Hội Kiệt cúi đầu đi vào trong căn nhà vừa xây tạm, rất thấp, người cao to cảm thấy rất ấm ức.
Chu Minh Duyệt lật xem sổ chấm công, sột soạt gõ bàn tính: “Trước giờ kể từ ngày thứ năm, mỗi ngày trung bình có chín trăm viên gạch, tổng cộng hai mươi tám ngày, trừ ra tiền ăn, mỗi ngày dư bảy hào, tổng cộng là mười tám đồng chín hào.”
Anh ta lại đối chiếu sổ sách: “Không sai, Vương Lộ, phát tiền cho anh ta.”
Vương Lộ lấy tiền đặt lên bàn: “Anh đếm xem.”
Phạm Hội Kiệt kích động đến mức toàn thân bắt đầu run lên, cảm giác đầu óc ứ máu, tất cả những người đang xếp hàng bên ngoài đều tập trung tại cửa gào thét.
“Đúng là có tiền.”
“Phạm cao to, mau ra đây, đến lượt chúng ta rồi.”
Phạm Hội Kiệt cảm thấy số tiền đó còn nặng hơn gạch, anh ta gần như không cầm lên được, đột nhiên nghĩ ra một cách, miệng run cầm cập: “Kế... kế… kế... kế toán...”
Chu Minh Duyệt nhìn anh ta, đây là vui mừng đến ngốc rồi sao, cũng đúng, có một số xã viên của đại đội, cả gia đình bận rộn làm việc, một năm cũng không kiếm được mười đồng.
“Tôi… tôi có thể đổi… đổi lương thực không?” Phạm Hội Kiệt nói có vài câu như thế, lo lắng trán toát đầy mồ hôi.
“Đợi đã, chúng ta đi hỏi thử các đội trưởng.”
Vương Lộ chạy đi tìm Chu Thành Chí và Chu Minh Dũ.
Kết quả, Chu Minh Dũ ở nhà nên chỉ đành tìm Chu Thành Chí và Chu Thành Nhân.
Chu Thành Nhân: “Ý của Hồng Lí Tử là bảo bọn họ đổi lương thực phải cao hơn phòng quản lý lương thực một ít và rẻ hơn chợ đen.”
Ra ngoài mua lương thực, có tiền không có phiếu lương thực cũng không được, nên mua lương thực ở chợ đen thì phải chi ra tiền của phiếu lương thực.
Chu Thành Chí gật đầu: “Cứ làm như thế đi.”
Ban đầu khi thuê người, Chu Minh Dũ đã từng nói, đây cũng là một phúc lợi, mong rằng có thể giúp được những người có sức khỏe không có cái ăn, để bọn họ dựa vào sức của mình kiếm miếng ăn.
Cuối cùng đặt một cân khoai lang tươi một xu rưỡi, một cân khoai lang khô sáu xau. Mặc dù đắt hơn phòng quản lý lương thực, nhưng cũng rẻ hơn chợ đen nhiều. Thời điểm này ở chợ đen một cân khoai lang ba xu, một cân khoai lang khô bán đến hơn một hào.
Tất nhiên là hạn chế mua sắm, mỗi người chỉ có thể mua một lần một tháng, một lần nhiều nhất là năm mươi cân.
Bọn họ mang năm mươi cân về nhà, đủ trợ cấp khẩu phần lương thực cho gia đình, kiên trì đến năm sau.
Những người thợ lò rất biết ơn nên khi về nhà lại không nỡ ở lâu, họ vội vã trở lại làm việc vào ngày hôm sau.
Vậy nên lò gạch tiếp tục làm việc hăng say, liên tục tuyển dụng công nhân, ra công cứu giúp, được công xã ra sức khen ngợi. Chu Thành Chí và nhà đội sản xuất không dán hết bằng khen và cờ thi đua, chỉ có thể mang đến đại đội để dán.
…