Nhà ăn nấu vài nồi cháo Lạp Bát vào tiết Lạp Bát, tuy không có thứ gì hiếm nhưng phải có đậu đỏ, táo đỏ, đậu đen, đậu Hà Lan, còn có hạt sen, cũng phải hơn bảy tám loại nhiều vô kể.
Buổi sáng Mạc Như thấy lười nên không dậy, nằm thêm một lúc. Đinh Lan Anh đến nhà ăn lấy cháo Lạp Bát mang sang cho bọn họ, còn cho Mạc Như vài quả trứng gà luộn, một bát mì sợi.
Hiện tại, Mạc Như thường có phúc lợi, các đội trưởng đã nhất trí đồng ý rồi, không ai có thể phản đối.
Mạc Như cảm ơn, nhờ Đinh Lan Anh lấy trứng gà ăn, cô ăn nửa bát cháo Lạp Bát, cùng Thất Thất ăn một bát mì, rồi ăn thêm quả trứng gà luộc, phần còn lại thì Chu Minh Dũ ăn hết. Mấy hôm nay Chu Minh Dũ không đi đau cả, chỉ ở nhà chăm vợ, hai hôm nay là ngày dự sinh của Mạc Như.
Đinh Lan Anh còn phải đến lều nấm, mùa đông nhóm lửa ở đó, chị ta không thể đi lâu được.
Vừa đi đến cửa, nghe thấy trong nhà Mạc Như kêu lên một tiếng: “Ôi!”
“Sỏa Ni, trở dạ rồi sao?” Đinh Lan Anh gọi vào trong nhà.
Trong phòng vang lên giọng nói khẩn thiết của Chu Minh Dũ: “Chị dâu hai, mau đi gọi mẹ và bác Hà đến đây.”
Đinh Lan Anh ái chà một tiếng rồi đi thật nhanh, khi đi đến giao lộ thì bắt gặp vợ của chú tư là Vương Kim Thu đang đi đến.
Hiện tại, Vương Kim Thu đang có bầu năm tháng, cô ta đang định đi tìm Mạc Như trò chuyện thì bắt gặp Đinh Lan Anh đang vội vàng đi đến: “Chị dâu hai, có chuyện gì mà gấp gáp thế?”
Đinh Lan Anh không có thời gian tám chuyện: “Sỏa Ni sắp trở dạ rồi, chị phải đi tìm mẹ và bác Hà.”
Vương Kim Thu nói: “Vậy tôi cũng đến nhà ăn tìm mẹ, chị dâu hai đến nhà vệ sinh tìm bác sĩ chân đất đi.”
Đinh Lan Anh thấy cũng được, vậy thì càng nhanh hơn.
Trên đường đi đến nhà ăn, Vương Kim Thu đi qua cửa nhà dì ba, tình cờ gặp người từ trong sân đi ra.
Cô ta cười khi Khám Yến Nhi, vợ của Chu Minh Quân: “Sắp ra ngoài à.”
Khám Yến Nhi muốn cười mà không cười, nhìn cô ta rồi liếc nhìn bụng cô ta, nhướng mày: “Vương Kim Thu à, cô đi đâu khoe bụng thế?”
Vương Kim Thu chau mày, sao cô ấy lại nói chuyện khó nghe như thế?
Nhìn lại Khám Yến Nhi, thấy cô ấy vẫn đang mặc chiếc áo khoác cưới màu đỏ, mặc quần xanh, mang giày đỏ, đằng trước ưỡn đằng sau căng, eo nhỏ, nước da trắng ngần, trông khá xinh đẹp.
Vương Kim Thu: Vậy thì làm sao? Còn có người đẹp hơn em dâu của chiến sĩ thi đua ư?
Cô ta không thèm quan tân, quay người đi về phía nam đến nhà ăn.
Khám Yến Nhi thấy cô ta không thèm đếm xỉa đến mình mà bỏ đi, hứ một tiếng: “Giở trò gì thế?”
Đúng lúc Tống Thục Anh từ trong sân đi ra, nghe thấy cô ấy mắng chửi người khác, liếc nhìn cô ấy: “Cô lại đang chửi ai đấy?”
Khám Yến Nhi nhếch khóe miệng, kéo dài âm cuối: “Có chửi ai cũng không dám chửi chị dâu hai, chị yên tâm.” Nói xong, cô ấy đi khỏi.
Vương Kim Thu tìm Trương Thúy Hoa nói với bà một tiếng, Trương Thúy Hoa lập tức chào hỏi Hà Quế Lan, rồi cởi tạp dề nhanh chóng đến nhà Mạc Như.
Vương Kim Thu ở cạnh bà, có ý muốn hỏi Khám Yến Nhi bị làm sao, sao thấy mình lại quái gở như thế.
Trương Thúy Hoa đang vội nên chỉ bảo Vương Kim Thu về nhà trước, còn bà thì đi thật nhanh, Vương Kim Thu không đuổi theo kịp.
Nhìn thấy mẹ chồng như giẫm lên bánh xe dưới chân, Vương Kim Thu đỡ bụng, ánh mắt đờ đẫn.
Lúc này, Khám Yến Nhi lại từ trong con hẽm nhỏ đi ra, cắn hạt hướng dương đang cầm trong tay, phun vỏ hạt dưa khắp nơi: “Tôi bảo này Vương Kim Thu, chắc không phải cô cảm thấy cô mang thai rất quan trọng chứ, mẹ chồng của cô vẫn là xem trọng vợ của Út Năm hơn, cô là cái thá gì.”
Cô ấy uốn éo đi hai bước, nhớ ra điều gì đó, quay lại cười nói với Vương Kim Thu: “Ái chà, cô đừng giận, nói thật lòng thì không chỉ riêng nhà các người, e là cả thôn cũng không quan trọng bằng chiến sĩ thi đua, như thế thì cô lại ganh tỵ rồi.”
Nói xong, cô ấy bụm miệng cười rồi bỏ đi.
Sắc mặt của Vương Kim Thu bỗng trở nên khó coi.
Cô ta muốn ra phía sau xem Mạc Như sinh con, nhưng đi đến cửa thì thấy vài bà cụ chặn lại không cho vào.
Chiến sĩ thi đua sinh con, có danh tiếng rất lớn. Cô ta thở dài, suy nghĩ nên về nhà thì tốt hơn.
Những bà cụ trong thôn cảm kích chiến sĩ thi đua đều trông ngoài cửa, mặc dù không giúp được gì nhưng cầu nguyện giúp thì có lẽ sinh ra được nhanh hơn.
Cái thai trước, chiến sĩ thi đua sinh cả một ngày, đau đớn kêu la đến mức cả thôn đều nghe thấy.
Cơn đau chuyển dạ của Mạc Như bắt đầu vào buổi sáng, khoảng mười giờ thì thấy đỏ, sau đó vỡ ối, đến hai giờ rưỡi thì cổ tử cung mở ra, bé trai tiếp theo đã chào đời.
Sáu cân hai lạng.
Trần Tú Anh giúp lau rửa sạch sẽ và ẵm lên đặt bên cạnh Mạc Như, cười nói: “Nhìn bụng to như thế, chúng tôi còn nghỉ không chừng lại sinh đôi cơ.”