Không ngờ sinh chỉ là một đứa bé, đứa trẻ cũng không lớn lắm nhưng sao bụng lại to như thế.
Hà tiên cô cười nói: “Vợ Út Năm có phúc khí rồi, người lớn và đứa trẻ đều có phúc khí, chẳng phải bụng to hay sao?”
Thấy hai mẹ con đều bình an, mọi người đều thấy rất vui, mọi người khẽ nói cười.
Trương Thúy Hoa bảo Chu Minh Dũ pha trà cho mọi người uống, bà còn ra ngoài báo tin vui cho các bà cụ.
Các bà cụ đan tay vào nhau: “Lão Long Vương phù hộ, chiến sĩ thi đua chúng ta sinh được một cậu con trai mủm mỉm, ha ha.”
Trương Thúy Hoa: Cái gì mà Lão Long Vương, chúng ta là Đại tiên.
Trương Thúy Hoa, Hà tiên cô và Trần Tú Anh đang trò chuyện ở gian phòng phía đông. Chu Thất Thất và bọn trẻ được Đinh Lan Anh dẫn ra ngoài chơi, gian phòng phía tây chỉ còn Mạc Như và cục cưng bé nhỏ. Mạc Như quấn chiếc khăn mặt trên đầu, cơ thể đã lau sạch sẽ rồi, ngoại trừ có chút mệt và đau, mọi thứ vẫn ổn.
Nhân lúc mẹ anh không chú ý, Chu Minh Dũ đi vào gian phòng phía tây, hôn cô: “Vợ, có mệt không, có đói không? Anh mang cho em một bát trứng gà đường nâu để ăn.”
Cô lắc đầu, lúc trưa Trương Thúy Hoa mang cho cô một bát canh trứng gà, cô ăn một bát mì gặm một cái đùi gà, đến hiện tại vẫn còn no.
Cô cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng mình.
Chu Minh Dũ ngầm hiểu, anh lập tức kéo cậu bé lại gần.
Con khỉ nhỏ đỏ hỏn, không thể nói là đẹp, đang nằm ngủ siết chặt nắm tay.
Mạc Như: “Sao thằng bé lại yên tĩnh thế?”
Trong bụng đã đủ yên tĩnh rồi, cô vốn nghĩ sẽ giống như Chu Thất Thất, trong bụng thì yên tĩnh, sinh ra ngoài sẽ làm ồn.
Nào ngờ cậu bé vẫn yên ắng như thế, sinh ra cố gào khóc, chớp mắt đã ngủ thật ngon rồi sao?
Chẳng lẽ trong bụng vẫn chưa ngủ đủ ư?
Nói như thế, chẳng lẽ sinh ra là làm phiền giấc ngủ của nó rồi ư?
Chu Minh Dũ hôn Mạc Như, rồi hôn đứa bé, có thế nào cũng không hôn đủ.
Mạc Như nói: “Hỏi mẹ đặt cho cái tên.”
Lúc này, Chu Thất Thất đẩy cửa đi vào, kích động la to: “Mẹ, em trai của con đâu?”
Chu Minh Dũ ra hiệu cô bé nhỏ tiếng.
Chu Thất Thất lập tức giống như trao đổi ám hiệu, cô bé cẩn thận hơn, nhẹ nhàng đóng cửa, rón ra rón rén đi tới, đỏ mặt hưng phấn, đôi mắt to sáng ngời.
“Em trai, chị đến chơi với em đây.”
Cô bé tiến lên phía trước, nóng lòng đến nhìn cậu bé.
Hửm?
Cô bé sững sờ, kêu lên: “Ba mẹ nhặt đứa bé xấu xí này ở đâu thế, đây là em trai con sao?”
Mạc Như thấy cô bé háo hức đi vào, đôi mắt sáng rực, vừa nhìn thấy đứa bé, đôi mày nhỏ đó nhíu chặt lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Chu Minh Dũ: “Tất nhiên là em trai của Thất Thất, xấu chỗ nào, em xem đẹp trai biết mấy, giống hệt Thất Thất.”
Chu Thất Thất do dự, a, xấu thế này giống con ở chỗ nào?
No! Chắc chắn là em trai giả.
Mạc Như và Chu Minh Dũ bàn bạc với nhau nhờ Trương Thúy Hoa đặt tên tục.
Chu Thất Thất lập tức nói: “Xấu như thế còn đặt tên làm gì, gọi Tiểu Bát đi.”
Mạc Như và Chu Minh Dũ: ...
Bát Bát ở bên ngoài: “Gâu gâu, gâu gâu gâu.”
Chu Thất Thất đắc ý: “Mọi người nghe xem, Bát Bát cũng đồng ý rồi.”
Chu Minh Dũ cười: “Hôm nay là tiết Lạp Bát, rất đúng lúc.”
Mạc Như: He he.
“Em thấy gọi Lục Lục cũng hay.”
Chu Thất Thất đồng cảm nhìn em trai, thở dài: “Mẹ, đây là em ruột sao? Mẹ không nghe thấy người ta gọi là lợn con mới hay à..”
Mạc Như: ... Đả kích nặng.
Chu Minh Dũ nói: “Chúng ta hỏi mẹ đi.”
Chu Thất Thất lập tức nở nụ cười xấu xa: “Chắc chắn bà nội sẽ gọi là Tiểu Bát.”
Chu Minh Dũ đi hỏi Trương Thúy Hoa.
Trương Thúy Hoa thuận miệng nói: “Hôm tiết Lạp Bát, tốn sức làm gì, gọi là Tiểu Lạp Bát đi.”
Chu Minh Dũ: Mẹ đúng là biết đơn giản hóa vấn đề, sinh vào mùng bảy tháng bảy gọi là Thất Thất, sinh vào Lạp Bát gọi là Lạp Bát.
Nhưng cũng còn hay hơn nhiều so với Kha Lạp và Lan Tử Nhi.
Nếu đã nhờ Trương Thúy Hoa đặc tên thì bà cũng đặt rồi, nếu thay đổi thì chắc chắn bà sẽ không vui, Chu Minh Dũ cảm thấy gọi là Lạp Bát cũng rất hay.
Anh quay về nói với Mạc Như.
Mạc Như cười nói: “Cũng hay.” Dù sao cũng là tên tục, gọi thân thiết là được, những đứa trẻ gọi là Ỷ Tử Nhi, Ngột Tử, Ma Bàn, Cẩu Thặng Nhi, thuận tai cũng như thế.
Chu Thất Thất khoanh tay, nghiêm túc nhìn em trai mình: “Loa nhỏ, loa nhỏ, sau này chắc chắn sẽ nói nhiều.”
Mạc Như: … Đứa trẻ này sau hôm nay ngang ngược thế?
Rõ ràng trước đây rất thích em trai, ngày nào cũng đọc truyện và hát cho cậu bé nghe, giờ thấy thì lại không thích, thật kỳ lạ.
Cô nhìn Chu Thất Thất, chắc không phải là... ganh tỵ chứ?
Những người ở thời điểm này tất nhiên sẽ không quan niệm xem xét việc sinh đứa con thứ hai, đều là mang thai thì sinh, sinh rồi mang thai tiếp.