Nhưng Mạc Như và Chu Minh Dũ vẫn rất chú ý về mặt này.
Mạc Như ngày nào cũng đưa con gái đi dưỡng thai, rất là thành công, Chu Thất Thất con thích bảo bối trong bụng hơn cô.
Ai mà biết rằng sinh ra lại là chuyện hoàn toàn khác.
Cô dịu dàng nói: “Thất Thất, cho dù trong nhà có em trai thì ba mẹ cũng vẫn yêu con, chúng ta cùng nhau chăm sóc và yêu thương em trai có được không?”
Chu Minh Dũ lập tức bế con gái lên: “Thất Thất mãi mãi là cục cưng của ba mẹ.”
Chu Thất Thất lập tức tươi cười như hoa: “Con đáng yêu thông minh thế này, ba mẹ tất nhiên là đều yêu con rồi, nhưng...” Cô bé nhìn đứa em trai xấu xí, thở dài: “Thôi bỏ đi, nó đáng thương như thế, chúng ta yêu nó nhiều chút.”
Nghe những lời này có vẻ hơi miễn cưỡng, bộ dạng rất dối lòng.
Nghe cô bé nói vui như thế, Chu Minh Dũ bật cười: “Con gái ngoan, tìm các chị chơi đi.”
Chu Thất Thất không chịu, cô bé leo lên giường đất, nằm sát bên nhìn xem trai xấu xí: “Chà, bảo nó nhìn con nhiều chút, nói không chừng có thể ngày càng giống con rồi.”
Nếu nó thực sự xấu xí như Thiết Muội thì ra ngoài chẳng phải người ta lại nói là em trai của Thiết Muội.
Nhớ lại em trai xấu xí của Thiết Muội, Chu Thất Thất không khỏi run cầm cập, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc.
Trương Thúy Hoa đang thu dọn trứng gà trong ngày trong gian phòng chính nên bảo Chu Minh Dũ đến nhà ba vợ báo tin vui.
“Con hỏi xem nếu ba mẹ vợ có thời gian thì đón đến ở vài ngày, nếu đội người ta bận thì thôi.” Trương Thúy Hoa ngẫm nghĩ cũng cuối năm rồi, Mạc Gia Câu chắc cũng không bận mấy, ông bà sui chưa từng đến nhà, lúc nông nhàn đón đến ở vài ngày cũng chẳng sao.
Cùng lắm là ở đến tết, cũng coi như là giúp chăm ở cữ, còn có thể trò chuyện với Mạc Như.
Sinh con vào năm này thì nên nghỉ nửa tháng vì việc đồng áng bận rộn, còn lúc nông nhàn thì không sao. Tuy nhiên, về cơ bản, họ tự lo cho bản thân. Dù không cần phải ra ngoài ruộng hay làm việc vất vả, nhưng nếu chăm sóc con cái và giặt giũ cho chúng thì sản phụ có thể tự làm được.
Trương Thúy Hoa cũng không chăm sóc nhà thằng hai thằng ba, đứa đầu của Mạc Như cũng là do Chu Minh Dũ chăm sóc.
Nhưng hiện tại đội xây lò gạch, Chu Minh Dũ cũng rất bận, không thể ngày nào cũng ở nhà trông chừng. Trương Thúy Hoa suy nghĩ để ông bà sui đến ở vài ngày, giúp chăm sóc Mạc Như và cháu, cũng có thể trò chuyện cho đỡ buồn.
Tìm người đến chăm ở cữ, cả đội cũng chỉ có chiến sĩ thi đua là có phúc lợi này.
Chu Minh Dũ tất nhiên cũng vui lòng đón mẹ vợ đến, anh từng nói với Mạc Như là đạp xe đến Mạc Gia Câu.
Hiện nay Mạc Gia Câu không đào mương cũng không sửa đường, cả thôn đều yên ắng, tình hình này rất ít khi thấy.
Chu Minh Dũ suy nghĩ không biết có phải là có liên quan đến việc sơ tán căn hầm của nhà họ Thôi hay không, dù sao cũng chưa bao giờ thấy Thôi Phát Trung ra ngoài đắc ý.
Thẩm Thục Quân và Mạc Thụ Kiệt vẫn đang ngóng trông ở nhà, suy nghĩ miên man gần hai ngày, không ngờ vừa đến tiết Lạp Bát, bọn họ đều nói là ngày tốt.
Mạc Thụ Kiệt đã chuẩn bị xong cái giỏ nhỏ, bên trong đựng gạo kê và trứng gà.
Chu Minh Dũ đương nhiên là không chịu nhận, anh còn mang trứng gà đến: “Ba, nếu mẹ đi được thì Sỏa Ni muốn đón mẹ đến ở vài ngày, ba thấy có được không?”
Mạc Thụ Kiệt cười nói: “Tất nhiên là được, vài hôm trước mẹ con nói muốn đến chăm Sỏa Ni ở cữ.”
Ông ấy bảo con trai mang khẩu phần lương thực đến nhà ăn đưa cho Thẩm Thục Quân để chi khẩu phần lương thực mấy hôm nay.
Dạo này Thôi Phát Trung cũng chẳng ra ngoài, đều là Thôi Phát Bình chủ quản, nghe nói chiến sĩ thi đua sinh được đứa con trai kháu khỉnh, Thôi Phát Bình rất vui mừng. Anh ta không chỉ vui vẻ chi khẩu phần lương thực cho Thẩm Thục Quân, mà còn cho chiến sĩ thi đua hai mươi quả trứng gà.
Chiến sĩ thi đua là chiến sĩ thi đua toàn huyện, không biết thì thôi, nếu biết thì tất nhiên phải chúc mừng rồi.
Bởi vì làm ăn có qua có lại, Chu Minh Dũ cũng không khách sáo với anh ta, nhưng anh không chịu mang theo khẩu phần lương thực của Thẩm Thục Quân, để ở nhà trọ cấp hai cha con là được rồi.
“Ba mẹ đừng đùn đẩy qua lại nữa, Sỏa Ni ở cữ không ăn ở nhà ăn, phần của cô ấy nhường cho mẹ, không cần phải mang theo.”
Mạc Như ở cữ không cần ăn ở nhà ăn, đó là vì trong nhà cũng có ăn, đây là chuyện tuyệt vời.
Hai vợ chồng cũng không hỏi nhiều, đều nghe theo sự sắp xếp của Chu Minh Dũ.
Thấy không còn sớm nữa, Chu Minh Dũ đạp xe chở Thẩm Thục Quân về nhà, đạp xe về mất không nhiều thời gian, chẳng mấy chốc đã đến nhà rồi.
Trương Thúy Hoa ước chừng thời gian, nghe thấy tiếng chuông xe đạp trên đường, bà vội vã bước ra và niềm nở đón sui gia vào nhà.
“Làm thông gia lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp mặt đấy.”