Thẩm Thục Quân cười nói: “Trước đây không tiện, giờ cũng thoải mái rồi, từ lâu em đã muốn đến nhà thăm chị dâu rồi.”
Trương Thúy Hoa vẫn đánh giá cao việc nhà họ Mạc không đến làm khó nhà họ Chu khi họ gặp nạn, bà cảm thấy nhà họ Mạc phân biệt rạch ròi nặng nhẹ, không tùy tiện làm liên lụy người khác.
Hơn nữa năm nay đi lại cũng rất tốt, Mạc Ưng Tập ở đây cũng rất hiểu chuyện, quan trọng nhất chính là Mạc Như đã khá lên, Trương Thúy Hoa đương nhiên phải chăm sóc thật tốt hai mẹ con bên sui gia rồi.
“Sui gia đến trông cháu và trò chuyện với Sỏa Ni đi, chị đi nấu mì cho mọi người ăn.” Trương Thúy Hoa đang bận nấu bữa tối cho Mạc Như.
Thẩm Thục Quân cũng không vào nhà, sợ mở cửa thường xuyên, gió lạnh thổi vào sẽ không tốt cho con gái và trẻ nhỏ nên chào hỏi Mạc Như một tiếng ngoài cửa, sau đó nói với Trương Thúy Hoa: “Có thời gian tán gẫu, em nhóm lửa cho chị dâu.”
Trương Thúy Hoa đùn đẩy một hồi cũng không kiên trì nữa, cả hai vừa trò chuyện vừa nấu ăn.
Chu Thất Thất từ trong nhà chạy ra cười hì hì, quàng lấy cổ Thẩm Thục Quân: “Ngoại, cháu nhớ ngoại lắm.”
Thẩm Thục Quân cười nói: “Nhớ, nhớ lắm đấy.”
Chu Thất Thất đi lấy sơn tra áo đường đến: “Ngoại ăn đi, mẹ cháu làm đấy, ngọt lắm.”
Thẩm Thục Quân cầm lấy một quả, rồi lại đưa cho Trương Thúy Hoa ăn.
Trương Thúy Hoa vội lắc đầu: “Ái chà, chị không ăn thứ này, áo một lớp đường rồi dỗ là ngọt, thực tế là chua lắm, ăn vài quả là răng chị ê buốt cả.”
“Bà nội, năm sau bảo mẹ làm đồ hộp cho nội ăn, không chua đâu.”
Trương Thúy Hoa nhanh nhẹn cắt mì: “Vậy bà phải chờ xem, đến lúc đó cháu đừng nói là không nỡ đấy nhé.”
Chu Thất Thất cười khanh khách.
Nước sôi rồi, bà mở nồi, cho sợi mì đã cắt rộng bằng lá hẹy vào, dùng đũa khuấy hai lần cho hết vón cục, đập bảy tám quả trứng cho vào nồi.
Đợi trứng gà và mì chín, bà dùng vợt vớt vào thau.
Bới một bát mì, rồi cho vào ba quả trứng, sản phụ không ăn muối nên cho hai thìa đường nâu vào, thà ngọt còn hơn không có chút vị nào.
Phần còn lại chia thành hai phần, mỗi bát hai quả trứng gà, cho Thẩm Thục Quân và Chu Minh Dũ ăn.
Thẩm Thục Quân vội nói: “Chị dâu, em ăn ở nhà ăn là được rồi.”
“Không sợ em chê cười, chị chỉ làm một bữa này, em thử tài nghệ của chị xem, sau này còn phải làm phiền em rồi.” Trương Thúy Hoa bưng một bát cho Thẩm Thục Quân, rồi thêm đường nâu mang cho Mạc Như.
Thẩm Thục Quân không chịu ăn, bà ấy thấy bát lớn của con gái không còn dư nhiều nên đương nhiên không chịu ăn.
Bà ấy quanh năm không ăn được món mì sợi này ở nhà thì lấy đâu ra bữa cơm phúc lợi cho con gái khi ở cữ?
Trương Thúy Hoa lại nhường cho bà ấy nên đành nói: “Chị dâu, sao tôi đến chị lại coi tôi như khách thế, chúng ta đừng khách sáo với nhau, cùng nhau ăn bát này đi.”
Bà ấy đi lấy một cái bát, sớt bát của mình ra, cho Trương Thúy Hoa một quả trứng gà, còn mình lặng lẽ cho Chu Thất Thất ăn, rồi bới cho mình một muôi nước mì.
Mạc Như sợ Trương Thúy Hoa lại nhường, vội nói: “Mẹ, hai người mau ăn đi, mì cũng nguội rồi.” Cô sớt một ít cho Chu Thất Thất, dù sao cô cũng không có cảm giác thèm ăn.
Ngay sau đó, Chu Minh Dũ lại mang đến cơm từ nhà ăn trở về.
Một bữa ăn rất khách sáo.
Thẩm Thục Quân nói với Chu Minh Dũ: “Ăn nhiều rồi, mẹ với chị dâu đến gian phòng phía nam trò chuyện, lát nữa quay lại, con trông chừng Sỏa Ni và cháu.”
Lần đầu đến nhà, tất nhiên bà ấy phải trò chuyện với hai vợ chồng Trương Thúy Hoa và ông Chu, những chuyện khác không nói, lòng cảm kích nhất định phải biểu đạt cho hết.
Cùng nhau nói lời cảm kích đầy cả một giỏ, ước chừng thời gian cũng muộn rồi, Chu Minh Dũ đến đón bà ấy về nhà.
Đúng lúc Tiểu Bát thức giấc rồi, rầm rì hai tiếng, bú xong lại ngủ.
Yên tĩnh, không quấy khóc chút nào.
Chu Thất Thất nhìn cậu bé không rời mắt.
Mạc Như: “Con gái, mau ngủ đi.”
Chu Thất Thất: “Bà ngoại, bà nhìn em trai của cháu.”
Thẩm Thục Quân nhìn một lúc, cười nói: “Là đứa trẻ khôi ngô, giống với cậu út lúc nhỏ quá.”
Chu Thất Thất nhìn bà ấy với bộ dạng bà ngoại cũng biết nói dối, chà, người lớn không cho trẻ con nói dối, nhưng bọn họ ai nấy cũng nói dối.
Ban đêm, Thẩm Thục Quân bảo Chu Minh Dũ đến gian phòng phía đông ngủ, ban đêm bọn trẻ chắc chắn quấy khóc, bà ấy chăm giúp để đỡ làm ồn giấc ngủ của anh.
Chu Minh Dũ đương nhiên không chịu, đã có vợ rồi ai còn thích ngủ một mình nữa.
Anh cười nói: “Mẹ, con đã quen rồi, Thất Thất lúc nhỏ khóc ghê lăm, đều là con chăm giúp Sỏa Ni. Mẹ đi ngủ sớm đi, ban ngày trông vào mẹ hết đấy..”
Một người đàn ông sẵn sàng trông con, thời điểm này quả là một điều đáng kinh ngạc, có bao nhiêu người đàn ông chưa chắc đã có khả năng này. Cho dù nông nhàn, ban ngày có ra ngoài tán gẫu thì họ cũng không đành lòng để phụ nữ trông con.