Mạc Như sửa soạn không ít đồ cho bọn họ, trứng gà, nấm, lương thô, kêu bọn họ mang về ăn tết, Thẩm Thục Quân từ chối trăm lời, cuối cùng chỉ mang một ít lương thực và nấm trở về, những cái khác đều không chịu lấy.
Mạc Như cũng chỉ đành chiều theo ý bà ấy.
Chờ sao khi Thẩm Thục Quân đưa hai con trai quay về, hai ngày sau công xã nói có thư của Mạc Như.
Chu Minh Dũ bèn đạp xe đạp cầm sổ hộ khẩu đến công xã lấy về, tất cả đều là của Mạc Ứng Đường.
Lần trước gặp mặt Mạc Ứng Đường đã nói về hỏi thử xem là chuyện gì, kết quả vừa hỏi thăm thì ra thư từ của bộ đội nếu như không phải là khẩn cấp, về cơ bản cũng phải bảy tám ngày thì mới gom một lần, nơi mà bộ đội của bọn họ cắm trại lại xa xôi, đến được bưu cục gần nhất lại mất đến tận vài ngày, sau khi phân loại gửi đến các địa phương rồi đến bưu điện địa phương, thời gian này lại mất khoảng rất lâu.
Bởi vì các nguyên nhân nhân tạo hoặc phi nhân tạo, thường xuyên xuất hiện thư từ bị
tích góp, thư được gửi từ cùng một địa chỉ không cùng thời gian cuối cùng sẽ đến nơi đích đến đồng thời, đây cũng là điều thường xuyên xảy ra.
Biết không phải có người kiếm chuyện với cậu ta, thì trong nhà cũng yên tâm, nếu như có việc gấp thì gửi thư khẩn cấp, nếu không có việc gấp thì cứ gửi từ từ như vậy cũng được.
Bây giờ lại nhận được thư của Mạc Ứng Đường, Mạc Như phát hiện đã không phải là tem bưu điện ban đầu, có nghĩa là cậu ta đã đổi địa điểm rồi.
Cậu ta là lính nghĩa vụ, tham gia nghĩa vụ vào mùa thu năm ngoái, đáng lẽ mùa thu năm sau sẽ được chuyển ngành, bởi vì biểu hiện tốt, mùa hè năm nay đã được chuyển từ phòng bếp sang bộ huấn luyện, sau đó lại được tham gia tập huấn đặc biệt của bộ đội, chỉ cần thành tích ưu tú thì sẽ có hi vọng tiếp tục ở lại bộ đội không cần chuyển ngành.
Mạc Ứng Đường có thể ở lại bộ đội có tương lai tốt như vậy, Mạc Như và Chu Minh Dũ đương nhiên là vui mừng.
Dù gì vào thập niên 70 làm lính là việc tốt tranh nhau bể đầu, không phải là đủ tuổi thì có thể đi, còn phải qua các bài kiểm tra chính trị, rất nhiều người đưa tiền tặng quà còn không đi được nữa.
Nếu như Mạc Ứng Đường có thể tiến thêm một bước, đương nhiên là bọn họ ủng hộ.
Cho dù là bây giờ từ lính nghĩa vụ chuyển thành lính tình nguyện cũng không phải dễ dàng như vậy, vậy nên Mạc Như vẫn suy nghĩ cho cậu ta, trong khoảng thời gian này từng gửi tiền cho cậu ta, kêu cậu ta đừng tiết kiệm, nếu để nâng hạng cần tiêu thì cứ tiêu.
Lần này Mạc Ứng Đường lại không trả tiền về.
Chớp mắt đã qua Tết
Năm nay trong đội không có bao nhiêu yến mạch qua Tết thì không phải ai cũng được ăn no nê ăn bánh bao bột mì chỉ làm tượng trưng một ít
May mà năm nay nuôi heo nuôi gà không
…
Chớp mắt qua Tết.
Năm nay trong đội không có bao nhiêu yến mạch, qua Tết không thể mọi người đều ăn màn thầu trắng thoải mái, chỉ làm tượng trưng một chút thôi.
May mà năm nay nuôi heo nuôi gà, không có bột mì nhưng mà trứng gà không thiếu, bốn đội sản xuất tổng cộng giết mất sáu con heo, lại để các thành viên được ăn một cái Tết đầy đủ thịt mỡ.
Ăn đến mức cả đại đội Tiên Phong đều chảy mỡ đầy mồm, qua Tết rồi đi thăm họ hàng thì miệng còn đầy mỡ, những họ hàng mà môi miệng nứt nẻ vừa nhìn đứng thật là ngưỡng mộ đến mức không thể làm gì.
Điều gì nhà ăn người ta đừng nói ăn thịt, đến mỗi ngày nửa cân lương thô thì cũng không đảm bảo được!
Cho dù là con dâu mà gả vào gia đình nghèo nhất của đại đội Tiên Phong, bây giờ về nhà ngoại thì cũng đứng thẳng lưng, không ai dám cười nhạo cô ta giả không tốt nữa.
Qua tết xong, mùng 8 chính là đầy tháng của Tiểu Bát, dựa vào quy tắc trong thôn, về cơ bản thì cũng là náo nhiệt một chút ở trong nhà ăn, nấu hai cái trứng gà cho mẹ của đứa nhỏ ăn, Trương Thúy Hoa cũng không định làm gì.
Dù gì ở nhà nhiều trẻ con không làm như vậy, có tặng được nước gạo quan trọng nhất là được, những cái khác thì tùy ý.
Kết quả là không ít người có mối quan hệ tốt lại một lần nữa đến tận nhà cố ý đến mừng đầy tháng cho con trai của lao động tiêu biểu.
Nhà ngoại thì không tính, ngoài ra còn có những người như Cương Thanh Phân Trang Doanh, Lâm Tư, đội trưởng Phạm, khiến người khác bất ngờ chính là Khưu Lôi đạp xe đưa Phó Trân đến.
Hai người mang theo không ít đồ đạc, có đồ của nhà mẹ Khưu Lôi cho, còn có của Phó Trân cho, bột mì, đồ biển, vải, cùng với lại một cặp vòng bạc cho Tiểu Bát, lần này là mẹ Khưu Lôi tặng.
Trương Thúy Hoa dùng điểm công tác đến nhà ăn lấy một ít bột mì cao lương, mấy người Thẩm Thục Quân phụ nhồi một nồi bánh bao màn thầu, lại lấy củ cải cà rốt mà Mạc Như trữ cộng thêm miến nấu thành một nồi, cắt thêm vài dĩa trứng vịt muối, xào một dĩa trứng xào hẹ, một thau lớn canh cải bó xôi, cũng xem như là tiếp đẩy người khách đàng hoàng rồi.