Vào hôm đầy tháng, Chu Minh Dũ và Mạc Như cũng mời Mạc Thu Kiệt đến đặt tên cho con.
Mạc Thu Kiệt đã chuẩn bị sẵn rồi, nếu kêu ông ta đặt tên thì ông ta sẽ lấy ra, nếu không cho ông ta đặt, thì xem như ông ta chưa từng đặt.
“Vậy thì đặt tên Khâm Tuyên đi.”
Đến lượt Tiểu Bát là xếp hàng tên lót chữ Khâm.
Chữ Huy có nghĩa là tốt đẹp, lại không hiếm gặp quá, sau khi đi học thì cũng không để người khác làm khó sinh chuyện.
Thế là Tiểu Bát được tên chính thức là Chu Khâm Tuyên.
Thực ra đáng lẽ Mạc Thu Kiệt định đặt tên cho cháu ngoại là Chu Khâm Huy, nhưng mà Thẩm Thục Quân đọc một lần bèn không đồng ý, nói gì mà Khâm Huy, Tần Huy, không phải là đồng âm rồi sao, tuyệt đối không được.
Vào ngày Tiểu Bát đầy tháng, đột nhiên truyền đến một thông tin mang tính bùng nổ - phải giải tán nhà ăn!
Nghe thấy thông tin này, các thành viên đều thì thầm bàn tán.
Ngày trước cho dù là đói chết, nhà ăn không có lương thực không làm tiếp được. thì ở trên phát lương thực cứu trợ. màn thầu cứu trợ cũng không cho giải tán. các thành viên nhất định phải cùng với nhau ăn chung.
Nhưng mà bây giờ. lại không quản nữa/
Lại tùy tiện giải tán như vậy sao?
Cho dù là cạp đất, thì cũng phải cạp chung mọi người, ai nói muốn cùng nhau bước vào chủ nghĩa cộng sản, sao bây giờ là giải tán rồi?
Lại quà thêm vài ngày, văn kiện chính thức đã được phát xuống, nhà ăn của các đại đội, chính thức giải tán!
Chỉ là giải tán nhà ăn, đội sản xuất thì lại không giải tán, làm việc vẫn do đội trưởng sắp xếp, các thành viên cần phải kiếm điểm công tác để ăn cơm.
Nhưng mà không cần nói thế nào, sau này có lương thực lại phải chia cho các thành viên tự về nhà ăn.
Điều này có nghĩa là lại quay trở lại nửa năm đầu năm 58.
Các thành viên ngoài thôn đều vui mừng đến mức la hét, dù gì nhà ăn của bọn họ thật sự không thể tiếp tục nữa, hơn nữa nhà ăn có nhiều điều dơ bẩn, các cán bộ đội ăn riêng ăn nhiều chiếm nhiều, các thành viên bình thường thì lỗ, vậy nên bọn họ hận không thể giải tán.
Còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là nhà ăn của các đại đội bên ngoài thực sự không lấy ra lương thực được nữa, không có ăn không có uống, nhà ăn thực sự không làm được, vậy nên không thể không giải tán.
Sau khi giải tán, có lương thực nữa thì chia cho các thành viên về nhà tự mà lo liệu ăn.
Giải tán nhà ăn, điều này có nghĩa là nhà của các thành viên cũng có thể bốc khói rồi!! Có thể quang minh chính đại đi đào rau dại, đào rễ cỏ cùng với lại lương thực được lãnh về nhồi với nhau thành cơm để ăn qua ngày.
Bạn có thể đến chợ cố gắng hết sức mua một ít lương thô về để bù đắp cho chiếc bụng!
Trong lúc hầu hết mọi người đều đang vui mừng, thì các thành viên của đại đội Tiên Phong đều ngơ ngác.
Bởi vì bọn họ không muốn giải tán nhà ăn đâu!
Bọn họ đã quen việc mở mắt đi làm, đi làm về thì đi ăn cơm, có người dọn dẹp sạch sẽ, tới giờ thì sẽ gõ mõ ăn cơm.
Buổi sáng thì được ăn cháo cùng với màn thầu, trưa màn thầu cùng với canh rau muối, buổi tối nấu khoai lang cùng với khoai lang khô, ăn tết qua lễ thì được cải thiện cuộc sống.
Năm nay ăn lễ được vài bữa khoai tây hầm gà, đến cuối năm còn ăn sườn hầm với ngó sen, đây là trước giờ nhà mình chưa từng ăn qua.
Nếu không phải ăn theo nhà ăn lớn, làm gì có đồ ăn ngon như vậy?
Không ít người bắt đầu khóc lóc, “Đội Trưởng à, nếu như mà giải tán nhà ăn, thì phải sống thế nào đây?”
“Thì đó, không phải nói nhà ăn là trái tim của công xã nhân dân sao? Mất trái tim rồi sau này còn làm sao mà sống?”
Mấy người Chu Thành Chí và Trương Thúy Hoa thì rất vui mừng giải tán nhà ăn.
Chu Thành Chí cảm thấy dẫn các thành viên đi làm đã đủ đau đầu rồi, nhiều người như vậy, sắp xếp nhiều việc như vậy, cho dù là ông ta có suy nghĩ công bằng công chính, nhưng mà một nghìn người một nghìn suy nghĩ, cũng sẽ có người không phục, cho dù chia như thế nào cũng sẽ có người cảm thấy không công bằng.
Điều này đã đủ ông đau đầu rồi, sau này lại làm theo một cái nhà ăn, kêu ông ta quản lý, sắp xếp chuẩn bị cả ngày cả đêm.
Quản lý việc làm còn phải quản lý ăn cơm, ông ta đâu phải ba mẹ của bọn họ, còn phải quản nhiều như vậy!
Bây giờ khó khăn lắm mới giải tán được nhà ăn, đương nhiên là ông ta cực kỳ vui mừng!
Chia về xong các người tự mình làm lấy, liên quan gì đến ông đây!
Trương Thúy Hoa cũng là suy nghĩ như vậy, đáng lẽ bà ấy chỉ cần quản lý mười mấy cái miệng trong nhà mình là được rồi, kết quả là sau này còn phải phụ quản lý nhà ăn.
Nhà ăn dễ quản lý như vậy sao?
Các thôn khác có thể nhà ăn sẽ có dơ bẩn, ti vụ trưởng ăn nhiều chiếm nhiều, người nấu cơm của nhà ăn thì ăn cắp được thì ăn cắp.