Dù gì những thôn đó ít lương thực, không đủ ăn, cũng sẽ có người chịu đói, bất đắc dĩ thì có người phải nghĩ xấu xa thôi.
Nhưng mà đội hai của bọn họ khác, vẫn luôn đủ ăn, cho dù là ăn cám nuốt rau thì cũng ăn cùng với mọi người, đội trưởng cũng không ăn nhiều hơn một miếng lương thực nào so với thành viên.
Để không bị người khác nói xấu sau lưng, không bị người khác nói không công bằng mình ăn nhiều lấy nhiều, lúc nào giờ nào bà ấy cũng cố gắng giới hạn mình lại.
Mày tưởng công việc này dễ làm sao!
Ai cảm thấy dễ làm thì người đó làm, một khi đã có thể quang minh chính đại bỏ việc, đương nhiên là bà ấy không tiếp tục làm rồi!
Bà ấy đâu phải là ăn no rảnh rỗi muốn kiếm chuyện làm đâu.
Bà ấy cười ha ha quăng tạp dề lên bếp một cái, cười nói: “Dù gì nồi sắt của đội chúng ta cũng vẫn còn, không đập vỡ hết, lúc này chia về nhà tự nấu cơm đi.”
“Thím Hai a, thím không thể không quản tụi tôi chứ!” không ít người lớn tiếng la lối, có người đã bắt đầu lau nước mắt rồi.
Đi theo thím Hai có thịt ăn đi, theo lao động tiêu biểu nhà thím Hai thì có cơm ăn.
Nếu như mà chia ra rồi, sau này.. phải làm sao chứ.
Đây không phải là trời sập rồi sao?
Trời sập rồi!
Không được đâu! Không chia được đâu!
Không ít người cực kỳ không nỡ, cuối cùng lại bắt đầu khóc òa lên.
Tiếc rằng Chu Thành Chí và Trương Thúy Hoa đã một lòng muốn giải tán, ăn nhà ăn xem như là bọn họ ra sức cho mọi người, làm gì thoải mái tự tại bằng việc giải tán nhà ăn chỉ quản gia đình nhỏ của mình?
Nhìn thấy Trương Thúy Hoa lại được mọi người hoan nghênh như vậy. không nỡ giải tán, bà cụ Tôn và mấy hộ gia đình Chu Phối Lan cảm thấy nhức cả răng, chia thì tốt, chia mình tự về nhà, thích cho ai đến ăn thì kêu ai đến ăn?
Chia rồi, nhà mình thích ăn thế nào thì ăn thế nào, hôm nay muốn ăn nhiều một chút, ngày mai muốn ăn ít một chút, ai mà quản được chứ?
Làm gì giống như nhà ăn, ngày nào cũng như vậy, nhà có họ hàng đến cũng không có cơm ăn?
Nghèo nàn đến thế là cùng!
Chia tốt lắm!
“Đội trưởng à, cho dù muốn chia thì cũng phải chờ thu hoạch lương thực đến nhỉ.”
“Đúng rồi. lúc đó là chúng tôi thu hoạch lương thực rồi mới mở nhà ăn, lúc này đương nhiên phải chờ thu hoạch lương thực rồi mới giải tán nhà ăn, nhà ăn của chúng ta trễ hơn người khác hơn nửa năm lận.” Nhiều người lanh lợi bắt đầu tính toán.
Mạc Như sau khi nghe Chu Minh Dũ nói hoàn toàn không dám tin, “Người ta ai cũng hận không thể giải tán nhà ăn, còn có người khóc la không chịu giải tán à.”
Chu Minh Dũ nói: “Giải tán rồi, bọn họ tự về nhà thì không có cơm no như vậy ăn đâu.”
Có người không giỏi quản lý, phát lương thực rồi ăn no sung sướng hai ngày, chút nữa không có lại bắt đầu phải siết bụng lại chịu đói.
Còn có những nhà lao động ít trẻ con nhiều, lương thực chia không đủ ăn, đi theo nhà ăn thì cũng có thể ăn thêm một miếng, nếu như chia ra, thì bọn họ chỉ có thể ăn chút ít của nhà mình, kiểu gì cũng không đủ ăn.
Những hội như là nhà Chu Minh Dũ nhiều lao động, nhiều điểm công tác, là người thích chia ra nhất, bởi vì bọn họ vẫn luôn đang tiếp tế những hộ gia định không thể làm việc được.
May mà Chu Thành Chí mở lời nói, cho dù có giải tán nhà ăn thì cũng tính sổ đàng hoàng, tính thử lương thực trong kho còn bao nhiêu, sau đó chia cho các thành viên.
Chia như vậy cũng phải mất vài ngày, mấy hôm nay kiểu gì cũng phải ăn nhà ăn trước, chờ chia xong rồi tính.
“Nói chung cũng có vài ngày này thôi, thôi thì tôi không đi đâu.” Trương Thúy Hoa nói: “Sắp trồng vụ mùa xuân rồi, nhóc con nhà tôi không có ai trông, tôi phải phụ con dâu trong con nít.”
Vợ của út năm vừa mới ở cữ xong, vợ của thằng Tư lại sắp đẻ rồi.
Ai mà không biết thím Hai chưa từng trông cháu, ngay lúc này nói trông cháu? Ai mà tin chứ!
Chuyện nhà ăn còn chưa giải quyết xong, ở trên lại có chỉ thị mới: Cho phép các gia đình có một ít đất tự canh.
Những mảnh ruộng tự canh này không phải là chia ruộng lớn, mà là chia những cái ruộng đất linh tinh ở đầu thôn, ven kênh, bên đường, trước nhà sau nhà cho các thành viên, kêu các hộ gia đình dựa theo quyền sở hữu trước đó rồi chia xuống.
Đây là việc tốt!
Trước đó thu về hết, các thành viên không được bốc khói, cá nhân không được phép trồng trọt, vậy nên trước nhà sau nhà cũng không được trồng.
Bởi vì không có ruộng tự canh, các nhà các hội được không có đồ ăn để nuôi gà, hai năm nay xảy ra nạn đói to như vậy, cũng không có lương thực hỗ trợ để ăn.
Nếu vẫn luôn có ruộng đất tự canh, thì tình hình cũng không đến mức tệ hại như vậy.
Ruộng đất tự canh về cơ bản cũng chia theo quyền sở hữu trước khi thu lên, ban đầu là của nhà ai thì bây giờ vẫn của nhà đó.