Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 235: Thưởng tiền
Thím tư bây giờ là sinh viên đại học Bắc Kinh, thân phận này khiến tất cả mọi người trong đó có cả chị hai Chu tràn đầy hâm mộ, không hề trộn lẫn một tí ghen ghét hay đố kỵ nào, hoàn toàn chỉ là khâm phục và ngưỡng mộ.
Ban đêm, Chu Thanh Bách lại chúc mừng vợ yêu theo cách độc quyền của anh.
Lâm Thanh Hoà mệt muốn tắt thở cằn nhằn: “Anh họ trâu hả?”
Chu Thanh Bách bật cười, họ gì cũng được, miễn “ăn thịt” no nê là được.
Anh vòng tay ôm chặt cô vào lòng, dù có là thủ khoa đại học hàng đầu thì vẫn mãi mãi là cô vợ nhỏ của anh.
Mấy ngày sau, tin tức về hai mẹ con Lâm Thanh Hoà vẫn chấn động khắp tỉnh. Đi đến đâu cũng nghe người ta bàn luận mẹ thủ khoa, con á khoa, cái nhà đó thật là có phúc.
Tỉnh khen thưởng 200 đồng, thành phố khen thưởng 100 đồng, Huyện thành tặng 50 đồng và cuối cùng là Công xã tặng thưởng 30 đồng.
Đây là tiêu chuẩn cho thủ khoa, còn á khoa thì rút xuống một nửa. Hai mẹ con gom vào cũng được một khoản trợ cấp kha khá.
Sau khi thư trúng tuyển của Lâm Thanh Hoà và Đại Oa được đưa tới, không ai nhận được thêm giấy báo nào nữa. Mọi người dài cổ trông ngóng tới tận đêm 30 vẫn không thấy gì, lúc này mới buồn rầu chấp nhận số phận.
Sau đó, nhóm thanh niên trí thức ồ ạt kéo nhau tới cửa, ý tứ muốn nhờ cô giáo Lâm và Đại Oa dạy học.
Thi đại học chia theo khoa. Khoa Tự nhiên yêu cầu các môn Chính trị, Ngữ văn, Toán học, Vật lý và Hoá học.
Khoa Xã hội yêu cầu các môn Chính trị, Ngữ văn, Toán Học, Lịch sử và Địa Lý.
Cả Lâm Thanh Hoà và Đại Oa đều chọn thi khoa Tự nhiên.
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Thời gian khai giảng sắp tới rồi, chúng tôi đang gấp rút chuẩn bị nhập học, chắc là không đủ thời gian giúp đỡ mọi người.”
Một nữ thanh niên trí thức kênh kiệu lên tiếng: “Cô Lâm, cô đừng tưởng mình thi đậu đại học rồi là có quyền lên mặt khinh thường người khác.”
Lâm Thanh Hoà lạnh mặt, nhìn thẳng về phía nữ thanh niên trí thức vừa lên tiếng, đanh thép nói: “Tôi đã nói cái gì để vị nữ thanh niên trí thức này cho rằng tôi khinh thường người khác? Cô nghĩ rằng bây giờ vẫn còn như trước kia sao, tuỳ tiện đặt điều là có thể dễ dàng hắt nước bẩn lên người khác? Cô nghe cho rõ đây, tôi giúp cô là vì tình cảm chứ không có nghĩa vụ và trách nhiệm buộc phải giúp cô. Nếu hôm nay cô định lấy đạo đức ra để áp chế, ép buộc tôi phải làm này làm kia thì đừng trách tôi đây không khách khí.”
“Cô Lâm à, cô đừng hiểu lầm, Giai Gia không có ý đó…” Một nam thanh niên trí thức ngồi cạnh đó vội vàng lên tiếng định giải thích.
Lâm Thanh Hoà lạnh nhạt cắt ngang: “Có ý đó hay không có ý đó trong lòng cô ta tự rõ. Tôi với con trai tôi thi đậu đại học bằng chính thực lực của chúng tôi. Không nợ bất cứ một người nào. Đừng vì bản thân không có bản lĩnh, thi trượt đạt học mà ôm hận trong lòng, nghĩ rằng chúng tôi đoạt mất vị trí. Hiện tại quốc gia đang cần sinh viên, số lượng không hạn chế, đậu bao nhiêu người sẽ lấy bấy nhiêu người. Thi trượt là do mình, có ghen tức thế chứ ghen tức nữa cũng vô dụng.”
Cô không phải người ích kỷ, nếu có thể cô đương nhiên muốn giúp, nhưng cô rất rõ ràng tiếp theo đây điều kiện thi đại học năm hai sẽ được công bố, tới lúc đó biết bao nhiêu thanh niên trí thức bỏ vợ, bỏ chồng cao chạy xa bay?
Rồi cuối cùng, dân làng tìm tới cô tính sô, cô lại là người lãnh hậu quả à?
Cho nên tốt hơn hết, cô lựa chọn không giúp. Giúp người mà chuốc hại vào thân, cô đâu có dại. Trước giờ cô vẫn thuộc tuýp phụ nữ ích kỷ như vậy đó!
Lợi người mà không hại mình cô rất sẵn lòng, nhưng chỉ cần một chút xíu nguy hiểm manh nha, cô sẽ không chút do dự lập tức thu tay, bảo vệ an toàn cho bản thân và gia đình mình.
Ví thế đừng nói là dạy học, tới vở ghi chép cô cũng không muốn đưa ra đâu, nhà cô đâu phải hết người, cần lưu lại cho Nhị Oa, Tam Oa tham khảo nữa chứ.
Lâm Thanh Hoà lạnh nhạt chốt hạ: “Chúng tôi không có nhiều thời gian đâu, còn bao nhiêu đồ đạc, vật dụng chưa kịp chuẩn bị. Mời các vị về cho. Bây giờ có lẽ trường Sơ trung đang trống hai vị trí của tôi và thầy Trần đấy, tôi nghĩ các vị nên tranh thủ một chút đi.”
Một lời rất rõ ràng, tiễn khách!
Sau đó, trong thôn lại bắt đầu truyền tai nhau tin đồn nói rằng Lâm Thanh Hoà bất cận nhân tình (*) , chỉ muốn hai mẹ con mình thi đậu thôi, những người khác qua hỏi sống chết không chịu chỉ dạy.
(*) Bất cận nhân tình: tính tình quái dị, không biết lý lẽ, hành vi không hợp thường tình, trái ngược với “thông tình đạt lý”.
Trước giờ Lâm Thanh Hoà vẫn để ngoài tai những lời đồn đại nhảm nhí, ai thích nói gì mặc họ, cô không quan tâm, đợi nhà nước thông báo điều kiện tuyển sinh đại học đợt sau, đến lúc đó tự khắc mọi người sẽ hiểu vì sao bây giờ cô từ chối giúp đỡ.
Bà Chu cũng nghe được tin, vội chạy tới hỏi con dâu. Mẹ chồng đã hỏi, cô cũng không có gì phải giấu giếm: “Con nghe được người trong thành kháo nhau rằng kể từ sang năm những người đã kết hôn không được dự thi đại học.”
Bà Chu sửng sốt: “Kết hôn không thể tham gia?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Vâng.”
Lúc nãy nhóm thanh niên trí thức kéo lại đây, mười người thì có đến chín người đã thành gia lập thất, chỉ còn dư lại có một, hai người. Mà những người độc thân sẽ được quay về thành chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Cho nên Lâm Thanh Hoà cũng không tính giải thích với bọn họ, vì dù sao cô với bọn họ cũng không thân cho nên cô thấy không nhất thiết phải nói. Có nói ra cũng chẳng thay đổi được gì!
Bà Chu vội hỏi thêm: “Thế phải làm sao bây giờ? Mẹ thấy bọn họ muốn thi đại học muốn đến điên luôn rồi.”
Lâm Thanh Hoà nhún vai: “Ly hôn.”
Bà Chu há hốc miệng, hai mắt trừng lớn, lắp bắp nói: “Sang năm…muốn thi đại học… là phải ly hôn?”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Không phải, mà là bọn họ lựa chọn ly hôn để đi thi đại học. Cho nên mẹ nghĩ mà xem, nếu bây giờ con dạy bọn họ, sau này họ thi đậu liền cao bay xa chạy, tới lúc đó người trong thôn sẽ trách ai đây?”
Gốc gác, quê quán nhà cô ở đây còn những thanh niên trí thức đều từ nơi khác tới, một khi đã đi là không bao giờ trở lại, cũng không ai biết đi đâu mà tìm, phủi mông một cái là sạch sẽ, chỉ còn Chu gia ở lại sẽ thành đại địch của cả trong thôn lẫn ngoài thôn.
Cho nên đứng trước lợi và hại, Lâm Thanh Hoà chưa bao giờ do dự không quyết đoán.
Bà Chu chép miệng than vắn thở dài: “Chuyện gì đây trời….”
Chuyện gì thì chuyện, không liên quan tới nhà mình là Lâm Thanh Hoà mặc kệ hết. Cô đang lo chuyện nhập học của hai mẹ con, có lẽ ăn Tết xong phải lên thủ đô trước để làm quen với môi trường và khí hậu.
Tết năm nay rất đặc biệt, vợ chồng Chu Hiểu Quyên, vợ chồng Chu Hiểu Cúc đều về Chu gia, vợ chồng Tô Đại Lâm và Chu Hiểu Mai cũng về còn mang theo hai thằng con trai và đứa con gái.
Cơm tất niên, cả đại gia đình tụ họp ăn một bữa linh đình.
Chu Hiểu Quyên và Chu Hiểu Cúc thầm cảm khái, không ngờ nhà mẹ đẻ mình cùng lúc có hẳn hai sinh viên, lại còn là trường đại học tốt nhất cả nước nữa chứ.
Chu Hiểu Mai thì cứ lôi kéo Lâm Thanh Hoà không rời tay: “Chị tư, chị đi lên thủ đô nhưng ngàn vạn lần đừng quên em nha. Sau này nếu chị ở trên đó phát triển tốt nhớ kéo chúng em đi nữa nha.”
“Trước mắt, cô với dượng cứ yên tâm ở bên này đi, nhưng đừng tiêu hoang, cái gì đáng tiêu thì tiêu, cái gì không đáng thì thôi đừng mua. Cứ tích cóp tiền lại để đó, thời cơ tới, lên thủ đô mua nhà.” Quan hệ giữa Lâm Thanh Hoà và Chu Hiểu Mai rất tốt cho nên cô không ngại chỉ điểm cho cô em chồng.
Chu Hiểu Mai vội vàng gật đầu: “Vâng, em nghe lời chị.”, sau đó, cô thấp giọng nói: “Mất năm nay em với Đại Lâm cũng tích cóp được một ít…ừhm…gần 2000.”
Lâm Thanh Hoà đè thấp thanh âm: “Chưa đủ, cứ tích thêm đi, cứ nghe chị tư, chị tư sẽ không hại cô đâu.”