Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 236: Vào đại học
Đừng vội phán xét Lâm Thanh Hòa bất công, còn phải nhìn xem những người khác có được điều kiện giống Chu Hiểu Mai không đã.
Xét theo mặt bằng chung, thu nhập của vợ chồng cô ấy vào loại cao. Tô Đại Lâm đã lên chức phó xưởng trưởng, lương tháng 50 đồng, Chu Hiểu Mai cũng thu về 30 đồng mỗi tháng.
Phải cỡ này mới đủ khả năng tính tới chuyện tiết kiệm tiền mua nhà, mua cửa được chứ. Còn những người khác…kể cả Lâm Thanh Hoà có chỉ điểm thì e rằng cũng vô dụng mà thôi.
Chu Hiểu Mai liên tục gật đầu: “Vâng, vâng, em nghe lời chị tư mà.”
Đây là chuyện đương nhiên. Còn nhớ trước đây, cô có thể thuận lợi vào được nhà máy cũng nhờ nghe lời chị tư đút lót chút đồ hộp cho chủ nhiệm còn gì.
Sau đó tới chuyện hôn nhân đại sự, không phải cũng nghe lời chị tư đá đối tượng đầu tiên, lựa chọn Tô Đại Lâm nên cô mới có được ngày hôm nay sao?
Công nhận hồi đó ngu thật đấy, không có chị tư thì tiêu tùng rồi. Cái tên đàn ông kia đúng tệ luôn. Người bạn đồng nghiệp sau khi cướp được gã từ tay Chu Hiểu Mai thì huyênh hoang tự đắc cứ tưởng gả về đó sẽ được hưởng ngày lành ai dè ngày nào cũng xô chén xô bát, cãi cọ ầm ĩ, không hôm nào đi làm mà thấy mặt mũi cô ta vui vẻ. Mãi cho tới tận bây giờ vợ chồng cô ta vẫn phải sống chung với cha mẹ chồng và một bầy em chồng.
Chu Hiểu Mai không thể tưởng tượng nếu giả dụ ngày đó mình chọn gã thì bây giờ….è….nghĩ tới đã rùng mình rồi, quá hãi hùng!
Cũng may cô nghe lời chị tư, gả cho Tô Đại Lâm, tuy anh ấy có tật nói lắp nhưng trừ khiếm khuyết nhỏ xíu đó ra thì không có nửa điểm đáng chê trách.
Vì thế, cô cảm thấy mình là một người phụ nữ vô cùng, vô cùng hạnh phúc.
Mà hết thảy những thứ này đều do nghe lời chị tư mới có được, thế nên bây giờ chị tư nói tích cóp tiền, cô sẽ không hỏi hai lời mà nghiêm túc làm theo.
Mỗi một tháng, chỉ cần dành ra 30 đồng là đảm bảo chi tiêu gia đình thoải mái rồi, như vậy có thể tiết kiệm lên 50 đồng.
Một tháng 50 đồng, một năm vị chi là 600 đồng. Này cũng không ít nha!
Lâm Thanh Hoà chỉ gật gật đầu và không nói thêm gì nữa. Vì phải tới tận thập niên 90, các căn hộ chung cư mới bắt đầu được xây dựng và mua bán tự do, từ giờ tới lúc đó còn lâu, dư dả thời gian gom tiền.
Còn về tứ hợp viện, khả năng cao là vợ chồng Chu Hiểu Mai không mua nổi vì ở thập niên 80, giá một căn tứ hợp viện đã lên tới con số mấy vạn tệ rồi. Càng về sau thì càng khỏi cần nghĩ tới nữa, có mà giá trên trời. Thế nên, bây giờ cứ cần mẫn tích luỹ đi, đợi tới thập niên 90 mua một căn hộ chung cư là tốt rồi.
Chu Hiểu Mai đem lời căn dặn của chị tư và suy tính của mình nói lại với chồng. Tô Đại Lâm gật đầu ngay, tán thành hai tay hai chân.
Anh rất tin phục người chị dâu này. Suy cho cùng, cái mác sinh viên đâu phải hữu danh vô thực, hơn nữa chị dâu nhà anh còn là dạng tự học thành tài, chị ấy thông minh hơn người đó là điều không cần bàn cãi.
Ngay cả Đại Oa, học sinh đứng nhất Cao trung cũng phải cam bái hạ phong trước chị tư còn gì? Lời chị ấy nói, làm sao sai được!
“Nhà ta….nhà ta…kế hoạch mua mua…điện…TV…”
Tô Đại Lâm chưa nói dứt lời, Chu Hiểu Mai đã biết chồng muốn nói gì, cô trực tiếp đánh gãy: “Không mua, mấy anh em nó muốn xem TV thì sang nhà hàng xóm mà xem ké, mang theo mấy que kem là được.”
Từ lúc nhìn ra chị tư có ý định an cư lập nghiệp tại Bắc Kinh, Chu Hiểu Mai cực kỳ kích động, cô cũng muốn như thế, cũng muốn đi Bắc Kinh giống như chị tư!
Nhưng cô biết chuyện này không hề dễ dàng, điều kiện tiên quyết là phải có tiền, nhiều tiền, cho nên trước mắt nhà cô phải tập trung tiết kiệm tiền.
Ti vi ti veo gì đó dẹp hết đi, đài đóm gì đó cũng dẹp luôn cùng lắm chỉ mua cái quạt điện thôi, không cần thiết phải tiêu thì nhất định không tiêu.
Chu Hiểu Mai mím môi quyết tâm thắt lưng buộc bụng hướng tới một ngày cả nhà lên kinh đô.
===
Bên này, Lâm Thanh Hoà cũng đang kiểm kê tài sản gia đình. Cộng cả tiền thưởng của hai mẹ thì trong tay cô có tổng cộng 5500 đồng.
Lâm Thanh Hoà trích ra 500 đồng tính để ở nhà cho Chu Thanh Bách chi tiêu.
Cô lấy thêm một ít tem phiếu rồi đưa cả tiền và phiếu cho anh: “Anh cầm lấy này, cần tiêu gì thì cứ tiêu nhé, không cần phải tiết kiệm quá đâu. Nhà mình có bao nhiêu tiền anh cũng biết mà, đúng không?”
Chu Thanh Bách không cầm ngay mà nhìn vợ rồi nói: “Anh đưa hai mẹ con đi.”
“Vâng.” Lâm Thanh Hoà đồng ý.
Phải như thế Chu Thanh Bách mới chịu giơ tay nhận tiền, gấp gọn lại rồi cất đi.
Vì ngày 8 tháng 3, Lâm Thanh Hoà và Đại Oa bắt buộc phải có mặt tại trường để làm thủ tục báo danh, thế nên trong khoảng thời gian này, Lâm Thanh Hoà gấp rút thu xếp ổn thoả mọi công việc trong nhà.
Cuối tháng 2, Chu Thanh Bách, Lâm Thanh Hoà và Đại Oa rời nhà, ngồi xe lửa lên Bắc Kinh.
Ông bà Chu tiễn ra đến tận đầu thôn mà vẫn lưu luyến không thôi. Con dâu với cháu trai chưa đi mà đã nhớ, vành mắt phiếm hồng, bà Chu dúi vào tay Lâm Thanh Hoà 100 đồng, ép cô phải cầm cho bằng được.
Trong thôn, một số người có quan hệ tốt với Lâm Thanh Hoà cũng ra tận đây tiễn.
Còn lại những người không đi tiễn là những người Lâm Thanh Hoà không chơi hoặc những kẻ ghen ghét, đố kỵ, tiêu biểu trong số đó là nhóm thanh niên trí thức. Những kẻ này dạo gần đây liên tục đặt điều vu khống, nói xấu nhằm bôi nhọ cô. Tuy nhiên về căn bản, Lâm Thanh Hoà và nhà họ Chu đều không thèm chấp.
Ngồi xe lửa liên tiếp mấy ngày trời mới tới được Bắc Kinh.
Xuống ga, Chu Thanh Bách liền đưa hai mẹ con tới thẳng đại học Bắc Kinh báo danh.
Chu Thanh Bách cũng không vội trở về ngay, mà Lâm Thanh Hoà còn chưa khai giảng cho nên cũng không muốn để chồng về nhanh như vậy. Bởi vì lần này chia xa là tận sang học kỳ sau mới được gặp lại.
Sau khi làm thủ tục báo danh, hai mẹ con chia nhau đem hành lý của từng người về phòng ký túc xá. Xong xuôi, một nhà ba người liền bắt đầu đi mua sắm đồ đạc.
Năm nay là năm 78, Đại Oa 14 tuổi, cao 1m8, tuy vẫn thấp hơn cha năm phân nhưng theo chiều hướng này thì chẳng mấy mà nó cao vượt cha.
Lần này đi, Đại Oa và Lâm Thanh Hoà mỗi người mang theo một cái chăn bông loại sáu cân và một cái nệm. Hai thứ này là đủ chiến đấu với mùa đông lạnh giá rồi. Ngoài ra còn có áo bông, áo len, quần áo mùa hè, tất cả đều được chuẩn bị đủ cả.
Nhưng mà bàn chải đánh răng, kem đánh răng, chậu rửa mặt, bình thuỷ này nọ thì phải mua mới.
Dạo một vòng là mua sắm xong, Lâm Thanh Hoà đuổi Đại Oa về trường trước, còn một ít thời gian cô phải tranh thủ giành riêng cho anh chồng nhà mình chứ.
Lâm Thanh Hoà kéo tay Chu Thanh Bách đi tới nhà khách mướn một phòng. Xuất trình sổ hộ khẩu, giấy hôn thú này nọ xong, hai vợ chồng kéo nhau lên phòng ân ái mặn nồng một hồi.
Đúng thế đấy, lần này anh về không biết phải đợi đến bao lâu cho nên hôm nay cô quyết định ép khô anh, ép tới cạn kiệt mới thôi. Tóm lại gặp lần nào sẽ no lần đó.
Chu Thanh Bách cũng rất lưu luyến vợ, không muốn chia xa cho nên anh quyết định phóng túng một lần cho thoả nỗi nhớ mong…
Kết quả là khi về tới thôn, nhìn bộ dạng của anh vô cùng mệt mỏi, ủ rũ, uể oải, thiếu sức sống.
Mọi người trong thôn bắt đầu xì xào bàn tán, đoán già đoán non chắc tại cô vợ với thằng con trai lớn đều đi học cả, trong nhà chỉ còn lại Chu Thanh Bách và hai thằng con trai nhỏ nên nhìn anh mới xuống sắc như vậy. Nhất định là chưa quen rồi, cả nhà đang quây quần đông vui như thế tự nhiên vắng mất hai người, đúng là khó tránh khỏi cảm giác mất mát.
Không một ai biết rằng sự thật chính là vị này túng dục quá độ, mấy ngày ngồi xe lửa không được ăn uống, nghỉ ngơi tử tế cho nên mới mệt mỏi, xuống sắc như vậy.
Mà đúng lúc này, điều kiện tham gia ứng tuyển đại học năm thứ hai được công bố.
Nhất thời, toàn bộ Chu gia thôn rung chuyển. Một chữ thôi: LOẠN!
“Có phải cô giáo Lâm đã biết tin từ trước rồi không, thế cho nên mới không chịu dạy?”
Một số gia đình có con rể hoặc con dâu là thanh niên trí thức đang làm loạn đòi ly hôn mới sực nhớ tới chuyện Lâm Thanh Hoà từ chối dạy học lúc trước.
Một người nhắc nhở, tất cả mọi người đều nhớ ra, sau đó lại ào lên khen cô giáo Lâm tốt bụng, biết suy nghĩ vì dân trong thôn.
Đối diện với sự biến đổi của dân làng, từ đầu chí cuối nhà họ Chu vẫn giữ nguyên một thái độ bình đạm như nước, không vì được khen mà kiêu căng ngão mạn, không vì bị chê mà tức giận, sân si.