Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 239: Người đàn ông có vợ bên cạnh
Chứng kiến cảnh nhóm thanh niên trí thức nằng nặc đòi ly hôn để thi đại học, bà Chu tự ôm ngực cảm tạ tổ tiên phù hộ, may mắn vợ thằng tư không phải gái thành phố, không phải thành phần thanh niên trí thức.
Chả là hồi kén vợ cho Chu Thanh Bách bà cũng định bụng tìm một nàng dâu là thanh niên trí thức từ thành phố xuống cho có văn hoá, nhưng nhìn tới nhìn lui bà cũng không ưng được ai cho nên cuối cùng mới chọn Lâm Thanh Hoà.
Giờ nghĩ lại mà toát mồ hôi lạnh, giả dụ lúc đó Thanh Bách cưới gái thành phố, giờ nó nháo nhào đòi ly hôn bỏ đi thì không biết phải làm sao luôn, quá sợ hãi!
Thế mà cũng không ít người rỗi hơi tìm tới bên tai bà nhỏ to nói xấu vợ thằng tư, nào là con dâu bà bây giờ tiền đồ sáng lạn, liệu rằng có sinh hai lòng?!
Về vấn đề này, thực ra bà không lo lắng quá nhiều vì vẫn còn có Đại Oa nữa mà, nó học cùng trường với mẹ nó, trước khi hai mẹ con lên trường bà cũng đã dặn dò nó kĩ càng rồi, tóm lại mấy chuyện bậy bạ như người ta đồn thổi chắc chắn sẽ không xảy ra.
Nhưng thật lòng mà nói bảo không suy nghĩ là nói dối, sâu trong lòng bà vẫn còn tí chút không yên. Hiện tại, vợ thằng tư quá ư ưu tú, kể cả bà có thiên vị con trai mình đến mấy thì cũng phải nói một câu công bằng nó kém vợ quá xa, người ngoài nhìn vào ắt hẳn sẽ nói Thanh Bách nhà này trèo cao.
Cho nên thấy con dâu về, bà Chu mừng tới mức chân tay luống cuống, vội kéo nó ngồi xuống nghỉ ngơi, còn bà thì tay năm tay mười đập trứng gà vào chén, thêm đường đỏ, tiếp đãi chu đáo như đón khách quý.
Lâm Thanh Hoà đưa tay ra nhận chén trứng hoa mà dở khóc dở cười: “Mẹ à, cứ từ từ thôi, đừng vội mà, ngày hôm qua con về huyện thành, có ghé nhà Hiểu Mai nghỉ lại một đêm, sáng nay con ăn sáng xong mới về, mẹ ngồi xuống đi.”
Bà Chu vẫn không chịu ngồi yên: “Không được, đường xá xa xôi, ngồi xe mấy ngày trời sức nào chịu nổi, phải cẩn thận tẩm bổ mới được, ngồi đấy đi, để mẹ đi bắt con gà làm thịt.”
Nói là làm, bà thoăn thoắt chạy ra chuồng gà sau nhà, Lâm Thanh Hoà cản không kịp, cô đi theo thì thấy cả một đàn gà đang chạy quanh hậu viện.
Cô bất ngờ hỏi: “Bây giờ người ta không quản hả mẹ? Muốn nuôi bao nhiêu thì nuôi à?”
“Ừ, chỉ cần không làm lộ liễu quá là được, còn muốn nuôi nhiêu bao nhiêu thì tuỳ, chả ai quản.” Lúc này, bà Chu mới sực nhớ tới thằng cháu nội: “Đúng rồi, Đại Oa đâu?”
Lâm Thanh Hoà đáp: “Nó không về mẹ ạ, xin ở lại tới nhà bạn học chơi. Bạn nó là người Bắc Kinh, chung lớp, tuổi tác sàn sàn nhau nên thân lắm. Con có để lại cho nó một ít tiền để nó đi chơi với bạn.”
Đừng coi thường Đại Oa là con nít ranh mới 14 tuổi nha, hai, ba người lớn liên thủ cũng chưa chắc bắt nạt được một mình nó đâu, không chỉ có võ công mà cái đầu của nó cũng thuộc dạng thông minh lanh lợi, thế cho nên Lâm Thanh Hoà khá yên tâm về Đại Oa.
Bà Chu chép miệng: “Cái thằng thật là, được nghỉ mà không thèm về thăm ông bà nội.”
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Trước hôm về, con có đi mua ít quà, Đại Oa đặc biệt lựa chọn quà cho ông bà, nó cứ dặn đi dặn lại con là không được phép cho ai, đồ nó chọn là phải đưa tận tay ông bà.”
Lần này, Lâm Thanh Hoà xách về mấy hộp bánh tám cái và một con vịt quay, tất cả đều là đặc sản Bắc Kinh.
Cũng may cô có không gian riêng, tống hết đồ vào đó, chứ ngồi tàu rồi ngồi xe lắc lư mấy ngày trời mà còn xách theo đồ đạc lỉnh kỉnh nữa thì chắc chết.
Nhưng mà cô chỉ mua một con vịt để ở nhà ăn thôi, không mang tặng ai, mất công cho người này không cho ngươi kia, rồi lại so bì, tỵ nạnh nhau rất phiền phức.
Nghe cháu trai quan tâm chọn riêng quà cho mình, bà Chu sung sướng cười tủm tỉm, sau đó liền kể cho con dâu nghe một số sự tình diễn ra trong năm nay.
Lâm Thanh Hoà chỉ yên lặng lắng nghe, ngay cả chuyện sắp tới nhà nước sẽ phân chia ruộng đất cho dân cô cũng không nói trước, đợi khi nào có lệnh ban bố tự khắc mọi người sẽ biết.
Nhưng đấy là với người khác thôi, chứ còn Chu Thanh Bách, cô đã thương lượng qua với anh từ lâu rồi, hai vợ chồng cô quyết định không nhận thầu quá nhiều, bởi vì sẽ không làm lâu chắc chỉ làm ruộng độ hai, ba năm nữa là cùng, nếu không có gì thay đổi thì hai, ba năm nữa, cả nhà cô sẽ dọn lên Bắc Kinh.
Chu Thanh Bách đang làm việc ngoài ruộng, nghe người ta truyền tin cô giáo Lâm vừa về tới thôn, anh nôn tới độ muốn quăng luôn cái cuốc, lập tức chạy về nhà nhưng ngại nhiều người đang nhìn vào cho nên anh gồng mình, cố làm ra vẻ như không có chuyện gì, tiếp tục nhẫn nhịn tới hết giờ.
Mọi người vừa làm vừa tò mò hướng mắt về phía Chu Thanh Bách. Vì ở trong thôn vợ chồng anh nổi tiếng là cặp đôi yêu thương gắn bó, không gì có thể chia cắt.
Trước đây, ai cũng nói Lâm Thanh Hoà tốt số nên mới gả được cho người chồng như Chu Thanh Bách.
Nhưng từ sau khi Lâm Thanh Hoà lên làm giáo viên, lời nói đã được thay đổi, người ta nói rằng Chu Thanh Bách tốt số nên mới cưới được cô vợ như Lâm Thanh Hoà.
Mà hiện giờ, vợ Chu Thanh Bách đã là sinh viên đại học khí thế ngời ngời, ai hâm mộ thì càng hâm mộ mà ai đố kỵ lại càng thêm đố kỵ đỏ mắt.
Chưa hôm nào thời gian trôi qua chậm chạp như ngày hôm nay, dường như Chu Thanh Bách phải huy động hết sự kiên trì tích luỹ cả cuộc đời mới đợi được tới cuối giờ. Còi tan tầm vừa cất lên, Chu Thanh Bách…không phải đi cũng không phải chạy mà là lao như tên bắn, mọi người chưa kịp ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa rồi.
Ngay cả ông Chu cũng bị con trai bỏ lại.
Về tới cửa, Chu Thanh Bách ngây người ngắm nhìn bóng hình nhớ thương bấy lâu nay đang bận rộn trong căn bếp nhỏ.
Lâm Thanh Hoà cũng dừng tay ngơ ngẩn ngắm chồng, anh đen và gầy đi rất nhiều, quả nhiên không có cô ở nhà, chắc là bà Chu tiết kiệm lắm đây. Cô mới đi có một học kỳ mà anh gầy xọp đi trông thấy, ít cũng phải sụt đến mười cân.
Cô nhíu mày, không nhịn được bật thốt thành lời: “Mẹ à, nhà mình đâu phải không có tiền đâu, mẹ cứ mua thoải mái đi, thịt thà các thứ mẹ cứ mua về ăn hàng ngày đi.”
Bà Chu: “……”
Lâm Thanh Hoà xị mặt, đi thẳng ra sân, kéo tay chồng tới giếng nước, cô múc nước, giặt khăn lông rồi lau mặt cho chồng. Cử chỉ rất nhẹ nhàng, tựa như muốn an ủi anh. Nhìn anh thế này bảo sao cô không xót cơ chứ!
Toàn bộ quá trình, Chu Thanh Bách đều yên lặng hưởng thụ. Rửa mặt xong, cả người sảng khoái hẳn lên, sau đó anh múc nước tắm rửa một cái, thay bộ quần áo sạch rồi mới đi ra.
Lâm Thanh Hoà vẫn tiếp tục cằn nhằn: “Sao em mới đi có một học kỳ mà anh đã gầy như thế này rồi hả?”
“Không sao, anh vẫn khoẻ.” Chu Thanh Bách trả lời, nhưng mắt vẫn dán chặt vào vợ.
Lâm Thanh Hoà đau lòng: “Hôm nay mẹ hầm cho em một con gà, lát nữa anh ăn nhiều một chút nhé.”
Tiểu biệt thắng tân hôn, bà Chu tránh mặt không quấy rầy con trai với con dâu tâm tình.
Đối với chuyện bị con dâu trách móc, bà cũng không chạnh lòng hay bực bội vì ông chồng cũng đã nói với bà rất nhiều lần rồi nhưng khổ một nỗi bà tiết kiệm đã thành quen, không thể nào nấu mạnh tay như vợ thằng tư được.
Một lúc sau, Nhị Oa với Tam Oa cũng tan học trở về.
Nhìn thấy mẹ đứng trong nhà, hai anh em nhẩy cẫng lên hú hét, vui tới mức muốn bay thẳng lên trời.
Chưa nói được mấy câu thì vợ yêu bị hai thằng tiểu tử thúi bá chiếm, Chu Thanh Bách đen mặt, nhàn nhạt liếc mắt ra hiệu.
Rất tiếc, hai thằng nhóc trực tiếp bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của cha, tiếp tục vây xung quanh, quấn quýt mẹ không buông tay, lâu lắm rồi chúng mới được gặp mẹ chứ bộ!
Mãi một lúc sau, Lâm Thanh Hoà mới dỗ được hai thằng con để còn xuống bếp tiếp tục cơm nước.
Mẹ về, bữa cơm vui hẳn lên, lâu lắm rồi không khí gia đình mới lại rộn ràng như thế này.
Cơm nước xong xuôi, cả nhà ngồi xuống vừa uống chén nước vừa từ từ hàn huyên tâm sự.
Nói chuyện tầm hơn một giờ đồng hồ, ông bà Chu mới đứng dậy, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách chưa kịp trở về phòng nghỉ trưa thì mấy chị dâu sang chơi.
Lại phải ngồi xuống tiếp khách một chặp, tóm lại là từ lúc vợ về tới giờ, hết người này tới người khác tranh vợ với anh, Chu Thanh Bách chưa kịp thủ thỉ riêng với vợ một tí nào thì đã tới giờ xuất công buổi chiều.
Thấy anh đứng dậy sửa sang quần áo chuẩn bị đi làm, Lâm Thanh Hoà chép miệng: “Buổi trưa cũng không chịu vào phòng ngả lưng một chút, giờ lấy sức đâu mà làm việc.”
Chu Thanh Bách nhìn sâu vào mắt vợ nói: “Ở nhà chờ anh.”
Lâm Thanh Hòa đưa cho anh hai trái cà chua vừa hái ngoài vườn: “Trên đường đi ăn cho đỡ khát nước.”
Chu Thanh Bách cầm lấy hai trái cà chua, cùng ông Chu đi ra đồng làm việc.
Canh đúng thời điểm nghỉ giữa giờ, Lâm Thanh Hoà đạp xe ra ruộng đưa chè đậu xanh.
Bây giờ đã là nửa cuối tháng 7, vụ hè đã gặt xong, mọi người đang khẩn trương gieo hạt vụ thu, công việc tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng cũng mệt ra phết.
Ông Chu và Chu Thanh Bách ngồi trên bờ ruộng tu ừng ực, mỗi người uống hết hai chén chè đậu xanh.
Mấy người quanh đó hâm mộ muốn chết, anh ba Chu cười nói: “Thím tư về có khác, đãi ngộ của Thanh Bách được tăng lên hẳn một bậc.”
Bình thường ở nhà với mẹ, chú tư làm gì có đãi ngộ này, vợ vừa về một cái là chú ấy được chăm sóc tận răng. Bởi mới nói, mẹ ruột cũng chưa chắc tri kỷ bằng cô vợ ở nhà!
Không cần nghe người khác nói, trong lòng Chu Thanh Bách tự biết vợ anh đối với anh tốt cỡ nào.
Ánh mắt ấm áp của anh cứ dõi theo Lâm Thanh Hoà không rời.
Lâm Thanh Hoà hơi đỏ mặt, cô đứng lên rồi nói: “Thôi em đi về trước đây, lúc nãy em qua bên công xã mua được một trái dưa hấu ngon lắm, chiều tối anh với cha về sớm một chút ăn dưa nhé.”