Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 238: Về nhà thăm chồng
Vương Lệ tốt sầm mặt.
Lâm Thanh Hoà cười cười lên tiếng: “Dù đây chỉ là ký túc xá nhưng vẫn phải ở cùng nhau mấy năm, cho nên có việc nên làm, có việc không nên làm…đều là người lớn hết rồi, tôi nghĩ chắc trong lòng mọi người tự biết rõ, nhỉ?!”
Vương Lệ hừ lạnh: “Không hỏi mà tự tiện dùng, chính là trộm.”
“Này này, cô ăn nói kiểu gì thế? Cô nói tôi là trộm á?” Trần Tuyết xụ mặt hậm hực: “Tôi chỉ mượn dùng có tí thôi mà, của tôi hết rồi nên mới phải mượn của cô, không lẽ không được chắc? Mọi người đều ở cùng một phòng ký túc, cô keo kiệt như thế làm gì?”
Vương Lệ cười lạnh: “Cô đã hỏi qua tôi chưa? Tôi đã đồng ý chưa? Cô tự tiện động vào đồ của tôi mà tôi không được quyền lên tiếng à?”
“Thôi được rồi, mượn dùng một tí thôi mà, có phải chuyện gì lớn lao đâu, không nên vì thế mà giận dỗi, cãi cọ nhau mất vui.” Một người bạn khác cùng phòng lên tiếng.
Lâm Thanh Hoà lạnh nhạt nói: “Vấn đề ở đây không phải dùng ít hay nhiều. Xà phòng, bàn chải đánh răng, chậu rửa mặt là đồ dùng cá nhân, nếu không được chính chủ cho phép thì người khác không có quyền động vào.”
Không phải chỉ có Vương Lệ bị, lần trước Lâm Thanh Hoà cũng phát hiện ra có người động vào đồ của mình nhưng không bắt được tận tay cho nên không có chứng cớ để nói, từ đó về sau cô rút kinh nghiệm hễ dùng xong là lập tức thu lại, cất đi.
Trần Tuyết cắn răng: “Hai người các cô thân với nhau, tất nhiên là cô nói giúp cô ta rồi.”
Lâm Thanh Hoà: “Đừng bẻ sang chuyện khác, hiện tại là cô dùng đồ của Vương Lệ, chẳng lẽ không cần phải nói tiếng xin lỗi sao? Ngoài ra còn phải bảo đảm từ nay về sau không được tự tiện dùng đồ của người khác nữa.”
Hôm nay, cô có lý do hoài nghi người lần trước trộm dùng đồ của cô chính là Trần Tuyết. Cô cực kỳ dị ứng với loại người này, nếu cần gì sao không thể thắng thắn hỏi trước một câu, người ta cho mượn thì dùng, không cho mượn thì thôi. Đằng này lại cứ tự nhiên như ruồi, đồ của mình thì cất, đồ của người khác thì coi như của chung, thoải mái dùng, trên đời này, làm gì có đạo lý đó?
“Có Xin lỗi không?!” Vương Lệ gằn giọng, lườm Trần Tuyết.
Trần Tuyết không vui, lí nhí nói ra hai chữ “xin lỗi”, thái độ uỷ khuất mười phần như kiểu có người đang bắt nạt cô ta không bằng.
Lâm Thanh Hoà cùng Vương Lệ dọn dẹp một chút rồi cùng đi ăn cơm.
Ra khỏi phòng, Vương Lệ tức phun trào: “Ha, Nực cười, xuống nông thôn rèn luyện bao năm mà không bỏ được thói thích diễn xuất, bạn thấy cái thái độ của cô ta không, làm như mình mắc nợ cô ta không bằng, tức chết mà!”
Lâm Thanh Hoà buồn cười nhưng chợt nhận ra có gì đó không đúng, cô nói ra nghi hoặc trong lòng: “Tuổi cô ta đâu còn nhỏ, sao vẫn chưa kết hôn nhỉ?”
Vương Lệ đè thấp thanh âm: “Không phải đâu, nhưng mà không biết vì lý do gì cô ấy lại nói mình chưa kết hôn.”
“Là sao?” Lâm Thanh Hoà cũng bất ngờ.
Vương Linh cúi đầu thì thầm: “Khoa mình có một bạn học là người cùng công xã với Trần Tuyết. Cô ấy nói là Trần Tuyết có chồng rồi, chồng là con của chủ nhiệm công xã hẳn hỏi, còn sinh hai đứa con nữa, một trai một gái.”
Lâm Thanh Hoà nhíu mày: “Có con rồi mà cô ta còn như vậy?”
Vương Lệ nhìn bốn phía kiểm tra xem có ai lại gần không mới nói tiếp: “Hôm qua chính mắt tớ trông thấy cô ta với một người đàn ông khác đi sát nhau.”
À, ra vậy, Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Cô ta không muốn cho ai biết quá khứ để dễ dàng bắt đầu lại một lần nữa.”
Lần này đến phiên Vương Lệ ngây ngẩn cả người: “Bắt đầu lại một lần nữa là ý gì?”
Lâm Thanh Hoà nhún vai nói thẳng: “Bỏ chồng bỏ con.”
Vương Lệ há mồm trợn mắt, tuy cô đúng là thanh niên trí thức từ thành phố xuống nông thôn nhưng suy cho cùng cô vẫn thuộc kiểu phụ nữ truyền thống, khi nghe những lời này không sợ đến ngây người mới là lạ đấy.
Nhưng mà phải công nhận, những gì Lâm Thanh Hoà nói rất hợp lý, hoàn toàn lý giải được nguyên nhân vì sao Trần Tuyết lại muốn giấu diếm tất cả mọi người chuyện cô ta đã kết hôn, sinh con hơn nữa còn qua lại gần gũi với mấy sinh viên nam nữa chứ.
Vương Lệ che miệng lắp bắp: “Trời trời…..như thế cũng được hả?” Lý giải là một chuyện nhưng cô vẫn không thể nào tiếp thu nổi.
Lâm Thanh Hoà: “Chẳng phải mới ra thông báo kể từ năm nay những người đã kết hôn không được tham gia thi đại học còn gì? Tớ nghĩ bây giờ ở nông thôn không ít người đòi ly hôn đâu.”
Vương Lệ sợ hãi: “Thế phải làm sao bây giờ? Đã kết hôn thì toàn có con hết rồi…???”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Không biết nữa, cái này tuỳ thuộc lương tâm của mỗi người. Thế cho nên, Vương Lệ à, hai đứa mình nhất định không thể bắt chước những người phụ nữ đó được, mang nặng đẻ đau vất vả lắm mới sinh được con, không thể nói bỏ là bỏ chúng được.”
Vương Lệ liên tục gật đầu: “Sao có thể bỏ được. Đẻ đau lắm, tớ không muốn nếm trải lần hai đâu.”
Cô mới có một thằng nhóc nhưng có một thì nuôi một, cô không nghĩ đời này sẽ đẻ thêm nữa đâu, đau một lần chết đi sống lại là đủ rồi.
Lâm Thanh Hoà cười gật đầu: “Ừ, mau ăn đi. Ăn xong chúng mình đi dạo một tí, mấy nay ở lỳ một chỗ tớ ngột ngạt sắp thở không nổi rồi.”
Hai người ăn xong, rửa sạch cặp lồng cơm rồi ra bên ngoài đi dạo, nhân tiện mua ít trái cây về ăn cho mát miệng.
Chút mâu thuẫn nhỏ ở ký túc xá qua rồi coi như xong, không hề ảnh hưởng tới không khí học tập chung của mọi người.
Tới kỳ nghỉ hè, mới đầu Lâm Thanh Hoà không tính về nhưng rốt cuộc là nhớ chồng với hai đứa nhỏ quá cho nên cô lại khăn gói lên đường về quê.
Đại Oa không muốn về, Lâm Thanh Hoà cũng không ép nó, còn trẻ mà, muốn ở lại Bắc Kinh chơi thì cứ chơi đi.
Lâm Thanh Hoà đi mua một ít quà bánh rồi lên xe lửa, bắt đầu hành trình về Chu gia thôn.
Oẹ, cái thời này xe cộ chưa phát triển, ngồi xe mệt kinh khủng khiếp không khác gì đi hành xác nhưng vì nhớ thương anh chồng ở nhà, cô đành liều mạng, bất chấp hết.
Vài ngày sau, Lâm Thanh Hoà mới về tới huyện thành. Đầu tiên là ghé nhà Chu Hiểu Mai tặng một hộp bánh tám cái đặc sản Bắc Kinh, đồng thời ở lại đây nghỉ ngơi một đêm.
Tô Đại Lâm vui vẻ xuống bếp làm một bữa thịnh soạn thiết đãi chị dâu.
Trong lúc Tô Đại Lâm nấu nướng, Chu HIểu Mai lôi kéo Lâm Thanh Hoà tâm sự.
Chu Hiểu Mai hỏi: “Đại Oa không về cùng chị ạ?”
Lâm Thanh Hoà cười: “Ừ, vẫn còn ham chơi, thôi kệ để cho nó ở lại đi thăm thú.”
Trước khi về cô cho Đại Oa 30 đồng, từng đấy là đủ nó đi chơi xả láng rồi.
Phương pháp giáo dục con cái của Lâm Thanh Hoà trước giờ đều như vậy, không ép buộc con vào một khuôn khổ, không bao giờ ra mệnh lệnh bắt con cái phải nghe theo, khuyến khích các con tự có chủ kiến riêng, thích làm gì thì làm, chỉ cần không quấn lấy chân cha mẹ là được.
Chu Hiểu Mai liền hỏi: “Chị ở đó quen chưa? Có bị lạ nước lạ cái gì không?”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Có gì đâu mà lạ, bên đó cũng giống bên này thôi, không khác biệt lắm. Nhưng mà vì tương lai của hai đứa Thành Thành, chị kiến nghị sau này cô dượng nên suy xét chuyển lên đó sinh sống.”
Giáo dục tại Bắc Kinh là tốt nhất cả nước, hơn nữa việc chuyển hộ khẩu lên thủ đô sẽ tương đối thuận lợi trong giai đoạn đầu.
Chu Hiểu Mai cũng đã từng nghĩ đến chuyện này nhiều lần rồi chứ nhưng cô cũng có băn khoăn riêng: “Nhưng mà lên đó cả hai vợ chồng không có công ăn việc làm biết lấy gì mà sống?!”
Lâm Thanh Hoà: “Dượng út khéo tay như vậy, cô còn lo gì nữa? Tới lúc đó đi bán bánh bao, màn thầu, tóm lại là không chết đói được.”
Chu Hiểu Mai kinh ngạc: “Làm cái đó có thể kiếm tiền á?”
Lâm Thanh Hoà không định giải thích nhiều mà chỉ nói: “Bây giờ cô chưa hiểu đâu, đợi về sau chị sẽ nói rõ cho cô biết. Trước mắt cô với dượng cứ ở bên này đi, đợi các quy định được nới lỏng rồi ta lại bàn tiếp.”
Buổi tối ăn no một bữa, nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, Lâm Thanh Hoà mượn xe đạp Chu Hiểu Mai đạp về nhà.
Vốn cô định đi bộ về, không tính mượn xe vì Chu Hiểu Mai còn phải đi làm nhưng Chu Hiểu Mai cứ ép đưa xe bằng được, bảo cô cứ đạp về, khi nào có thời gian rảnh thì mang lên trả, hai vợ chồng cô ấy đi chung một xe cũng không sao, hai xưởng cách nhau có 10 phút chạy xe thôi, không xa.
Chu Hiểu Mai đã nói vậy rồi thế nên Lâm Thanh Hoà cũng không khách sáo nữa.
Đạp xe một mạch về tới nhà, lúc Lâm Thanh Hoà đẩy cổng chính vào nhà, Chu Thanh Bách đã xuất công, Nhị Oa với Tam Oa đi học, chỉ có bà Chu đang cho gà ăn ở hậu viện.
“Vợ thằng tư?”
Nhìn thấy Lâm Thanh Hoà đứng trong sân, bà Chu bị bất ngờ tới ngây người rồi reo lên vui mừng.