Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 241: Vỗ béo chồng
Tạm biệt chị Mai, Lâm Thanh Hoà đạp xe về nhà.
Chỗ thịt ba chỉ vừa mua về, cô định mang hết đi kho tàu vỗ béo cho Chu Thanh Bách. Mặc dù chính cô đã kiểm tra, anh không yếu đi chút nào, nhưng gầy đi là thật, cần phải nghiêm túc vỗ béo lại sờ mới đã.
Nghĩ là làm, cô liền bắt tay vào chuẩn bị cơm trưa, giờ này cũng không còn sớm nữa.
Từ hôm về tới giờ, Lâm Thanh Hoà cũng không bận việc gì, cả ngày chỉ quanh quẩn ở nhà lo cơm nước.
Năm nay nhà cô nuôi rất nhiều gà, nhưng không nuôi một con heo nào, chuồng heo đã được bà Chu cải tạo thành chuồng gà.
Bây giờ vẫn chưa cho hộ cá thể nuôi heo, buộc phải thông qua chính quyền, nuôi lớn là phải giao nộp lên, nhưng gà thì khác, muốn nuôi bao nhiêu thì nuôi, không phải báo cáo cũng không phải nộp lên, khỏi cần suy nghĩ, tất nhiên bà Chu lựa chọn vế sau rồi.
Vườn rau ở hậu viện trồng khá nhiều rau, dưa, củ, quả, nhà ăn không hết, dư lại bao nhiêu băm nhỏ ra cho gà ăn, vừa tránh lãng phí mà lại đỡ tốn lương thực, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Sao cũng được, Lâm Thanh Hoà không quản chuyện này.
Trưa nay cả nhà sẽ ăn bánh bắp với thịt kho tàu, đậu đũa xào dưa leo và canh xương sườn rong biển.
Lúc Lâm Thanh Hoà đang hí húi ở trong bếp nấu cơm, thì thím Thái gõ cửa, trên tay còn cầm theo một rổ đậu định sang đây vừa nhặt vừa nói chuyện kết giao tình cảm. Mãi cho tới tận bây giờ, thím Thái vẫn chưa từ bỏ ý định gán ghép cháu gái mình cho Đại Oa.
Nếu Đại Oa không được thì Nhị Oa đi, Nhị Oa cũng được.
Lâm Thanh Hoà thừa biết nhưng cô không muốn khơi lên vấn đề này, vì thế vừa bận rộn nấu nướng vừa nói bâng quơ chuyện ngoài xã hội. Khi thím Thái hỏi thăm tình hình Đại Oa, Lâm Thanh Hoà có sao nói vậy, kể rằng thằng nhóc thối đó ham chơi, không muốn về nhà, tiện thể lồng ghép ý tứ của mình, con cái lớn rồi nên để cho chúng tự lập.
Thím Thái ngồi một lúc cũng đứng dậy ra về. Một lát sau, Chị Chu Hiểu Quyên và Chu Hiểu Cúc sang tới, mỗi người xách theo một rổ trứng gà tặng Lâm Thanh Hoà.
Lâm Thanh Hoà khó xử: “Hai chị sang chơi là vui rồi, sao còn khách sáo thế này? Hậu viện nhà em nuôi bao nhiêu là gà, trứng ăn không hết, lát nữa các chị cầm về cho tụi nhỏ ăn đi.”
Làm sao Lâm Thanh Hoà không biết thời này trứng gà quý cỡ nào, để có được một rổ trứng đầy thế kia, hẳn là hai chị đã phải tích cóp không ít ngày.
Ăn không dám ăn mà lại mang hết sang đây, thật là….
Ba chị em ngồi chơi hàn huyên hơn một giờ đồng hồ, Chu Hiểu Quyên với Chu Hiểu Cúc mới đứng lên, nhân lúc Lâm Thanh Hoà không để ý, vội rảo bước đi ra khỏi cửa, để hai rổ trứng lại.
Lâm Thanh Hoà bất đắc dĩ vô cùng, đợi tới lúc chạng vạng, cơm tối đã được nấu tinh tươm, cô tranh thủ xách xe đạp chạy ù qua, mang trả trứng gà đồng thời cho thêm mỗi nhà một cây xương sườn.
Điều kiện kinh tế nhà hai chị chồng vẫn còn khó khăn, ăn từng miếng còn phải đắn đo suy nghĩ, làm sao Lâm Thanh Hoà nỡ nhận nhiều như vậy cơ chứ, cô xin ghi nhận tấm lòng là được rồi.
Buổi tối, cơm nước xong xuôi, lùa đàn con đi ngủ hết, hai vợ chồng lại rủ nhau đi bơi.
Ra tới bờ sông, Lâm Thanh Hoà nói với Chu Thanh Bách: “Anh bơi đi, em đứng đây nhìn anh.”
Chu Thanh bách mỉm cười: “Xuống đây bơi cùng anh.”
Lâm Thanh Hoà ngẩng đầu ngắm người đàn ông của mình, cô nhịn không được, kiễng chân hôn hai cái.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước nhưng đủ khiến Chu Thanh Bách rung động, ở thời khắc cô vợ nhỏ định rút lui, anh giữ chặt eo cô đẩy nụ hôn sâu hơn.
Hồi lâu mới buông nhau ra, Lâm Thanh Hoà cúi đầu thấy phía dưới quần ai kia đã u lên một cục, haha, cô không nể tình lăn ra cười ha hả.
Châm lửa rồi không chịu trách nhiệm dập lửa hả? Cô gái vô lương tâm này….Chu Thanh Bách ho khan hai tiếng rồi ôm người con gái đang cười ngặt nghẽo bơi thẳng ra giữa sông.
Chu Thanh Bách bơi lội rất giỏi, cõng theo một người nữa cũng hoàn toàn không thành vấn đề nhưng Lâm Thanh Hoà chỉ bơi một chút rồi lội lại gần bờ để anh sải tay sải chân cho thoải mái.
Bơi đã đời, Chu Thanh Bách mới nhảy lên bờ, lúc này là ban đêm, không có ai cho nên hai vợ chồng đường hoàng tay trong tay sánh đôi dạo bước.
Về tới nhà, cởi ra bộ quần áo ướt, thay bộ quần áo khô rồi về phòng chuẩn bị ngủ.
Tối hôm qua lửa nóng thiêu rụi, chưa kịp tâm tình gì hết trơn cho nên đêm nay hai vợ chồng mới tâm sự bù.
Một tay ôm, một tay vuốt tóc vợ, Chu Thanh Bách dịu dàng hỏi: “Ở trên đó đã quen chưa?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Quen rồi ạ, trên đó thay đổi nhanh lắm, dường như là theo từng ngày ấy, bây giờ mọi thứ đã khác xa hồi em mới khai giảng rồi.”
“Em gầy đi.” Giọng nói ẩn chứa sự xót xa.
Lâm Thanh Hoà nhoẻn miệng cười, rướn người hôn hôn vào cằm anh, nói: “Anh đây là đang quan tâm em hả?”
“Anh nhớ em.” Chu Thanh Bách nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của vợ như muốn thông qua đó nói cho cô biết anh nhớ cô tới nhường nào.
Từ lúc bước lên xe lửa rời Bắc Kinh, anh đã bắt đầu nhớ cô rồi. Nhập ngũ bao nhiêu năm, anh chưa bao giờ trải qua cảm giác này, thậm chí anh còn cảm thấy xa nhà đỡ phiền.
Nhưng kể từ sau khi xuất ngũ, luôn có vợ bên cạnh, chiếu cố từ miếng ăn tới giấc ngủ, từng việc nhỏ nhặt trong cuộc sống rất tự nhiên mà trở thành thói quen ăn sâu bén rễ trong lòng anh. Ăn quen cơm vợ nấu, giờ chuyển qua ăn cơm mẹ nấu…không khác gì nhai cỏ.
À, tất nhiên lời này anh không nói ra miệng, là thằng nhóc Tam Oa nói.
Ờ, nhưng mà ăn thì thế nào cũng xong, no bụng là được, cái quan trọng là ngủ, giường hai người giờ chỉ còn lại một, lạnh lẽo và cô đơn lắm, không biết bao nhiêu đêm anh mơ thấy cô vợ nhỏ của mình… choàng tỉnh giấc, nỗi nhớ da diết như thiêu rụi hết thảy. Rất nhiều lần anh đã nghĩ tới chuyện xin nghỉ phép để lên Bắc Kinh thăm cô, nhưng đường xá xa xôi, ngồi xe cả đi lẫn về cũng mất mấy ngày, trì hoãn rất nhiều công việc cho nên anh chỉ có thể kìm lòng lại, lao đầu vào công việc, vì bận rộn là liều thuốc gây tê hữu hiệu nhất…
Lâm Thanh Hoà mỉm cười vuốt má anh: “Em cũng rất nhớ anh, không phải vừa được nghỉ một cái là em lập tức về với anh rồi đây sao? Những bạn học khác vẫn còn ở lại trường tiếp tục học tập kia kìa.”
Chu Thanh Bách ngắm vợ không chán mắt, lần này trở về cô thay đổi rất nhiều, giống y như những cô gái lớn lên trong thành phố.
Nhưng đồng thời anh cũng cảm nhận được cô nhớ anh, mặc kệ anh là chàng trai nông thôn thô kệch thì cô vẫn thương anh, vẫn mong nhớ anh. Chỉ cần như thế, là đủ rồi!
Nghĩ tới đây, Chu Thanh Bách kích động trở mình, môi anh tìm môi cô hôn ngấu nghiến, anh phải hoá tình cảm thành hành động….
“Đừng mà~ ,Anh à, hôm nay anh làm việc cả ngày mệt lắm rồi, hay là ngừng….” Lâm Thanh Hoà bị hôn tới cả người mềm nhũn, giọng nói nũng nịu, kiều diễm, rõ ràng cô đã động tình… nhưng lại lo lắng anh bị mệt mỏi.
Nhưng cô nào biết, cái bộ dạng nhu mì mềm mại cùng giọng nói lúc này của cô chẳng khác nào câu hồn đoạt phát Chu Thanh Bách.
Đạn đã lên nòng, tên đã lên dây, làm sao mà xuống? Ít nhất cũng phải hai hiệp vợ à…..
Kích tình qua đi, Lâm Thanh Hoà lười nhác nằm sấp trên người chồng, mặc anh vuốt ve tấm lưng trần nhẵn mịn.
“Thanh Bách à, năm nay khoán đất nhà mình nhận thầu ít thôi nha, sau này chúng ta phải dọn lên Bắc Kinh sinh sống, hai vợ chồng mà chồng một nơi vợ một nẻo, em không chịu được đâu.”
“Được.” Chu Thanh Bách đồng ý.
Đâu chỉ một mình cô, anh cũng không chấp nhận được chuyện đó. Anh không phải kiểu đàn ông ướt át, đa sầu đa cảm, nhưng anh biết rõ mình muốn gì, không có vợ bên cạnh, anh cũng chịu không nổi!
Sáng sớm hôm sau, nhân viên trạm cung ứng sữa giao sữa bò tươi tới.
Lâm Thanh Hoà đặt thêm hai chai cho Chu Thanh Bách.
Xách sữa vào bếp, cô đổ vào chảo đun sôi rồi trút ra để nguội, sau đó chưng màn thầu rồi làm thêm dĩa dưa leo xào trứng gà đầy ú ụ cho bữa sáng.
Đúng thế, lần này trở về cô muốn vỗ béo người đàn ông của mình, phải béo tròn ra mới chịu!
Phải tranh thủ mấy ngày nghỉ, chứ trông chờ vào mẹ chồng là hỏng bét, bà tiết kiệm lắm.
Nhị Oa đã ăn xong bữa sáng, đang chuẩn bị đi học bù. Vừa đứng dậy như chợt nhớ ra điều gì đó nó quay lại nói: “Lần này mẹ về, cha cứ tủm tỉm cười suốt.”
Lâm Thanh Hoà cố tình lừ mắt hù doạ nó: “Toàn nói nhăng nói cuội.”
Tam Oa thở dài: “Mẹ~, anh hai nói không sai, con làm chứng. Mẹ à, mẹ phải thương công bằng chứ. Ba anh em chúng con gộp lại cũng không bằng một đầu ngón tay cha.”
Chu Thanh Bách khiêng cái cuốc lên vai, cùng ông Chu đi làm, vừa ra đến cửa đúng lúc nghe được đoạn hội thoại của ba mẹ con, đáy lòng anh rạo rực nở hoa, cả người vui vẻ như được tắm gió xuân.
Ồ con trai, mấy lời phàn nàn này của các con, cha rất thích!