Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 242 - Chương 242: Rất Xinh Đẹp

Chương 242: Rất xinh đẹp Chương 242: Rất xinh đẹp

Editor: Tựa Thủy Lưu Niên

Chương 242: Rất xinh đẹp

Nhanh thật đấy, mới đây mà đất trời đã vào thu, nông lịch bước sang tháng 8 âm.

Lâm Thanh Hoà đã về nghỉ hè được một thời gian.

Hai ngày này, thời tiết xấu quá, mưa rả rích suốt ngày.

Mưa gió kể ra hơi bất tiện nhưng lại tốt cho cây trồng. Hạt giống đợt rồi mới gieo, đang tới độ nảy mầm, cần nước, mưa lúc này vừa hay giúp người dân đỡ công tưới tiêu.

Mưa không lớn lắm nhưng công việc không có gì nhiều nên mọi người được nghỉ ngơi.

Chu Thanh Bách không xuất công, haha, khỏi cần nghĩ cũng biết tinh lực dồn hết lên ai.

Lâm Thanh Hoà lãnh trọn.

Thường thường là hai hiệp thôi, tối nay đã ba hiệp rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng.

Lâm Thanh Hoà mệt muốn ngủ gục: “Anh ơi, được rồi mà…”

Chu Thanh Bách nhẹ giọng dỗ dành: “Vợ à, em sắp phải quay lại trường rồi…”

Trong thanh âm phảng phất mùi uỷ khuất, nhưng Lâm Thanh Hoà không mềm lòng: “Không được, khó khăn lắm mới được nghỉ hai ngày công, anh phải nghiêm túc nghỉ ngơi dưỡng sức cho em. Không nghe lời, em cấm vận cho anh biết.”

Chiêu này tung ra, Chu Thanh Bách đầu hàng ngay.

Lâm Thanh Hoà vừa bực vừa thương, cái lão này thiệt tình…mới trở về thì còn nói nhớ nhung lâu ngày không chịu nổi, đằng này về bao lâu rồi, cũng ấy ấy suốt rồi mà cứ như đói khát lắm.

Cô cũng rất thích hoạt động này, vợ chồng yêu nhau làm sao không thích cho được nhưng không thể để anh tuỳ hứng, túng dục quá độ rất ảnh hưởng tới sức khoẻ.

Cả ngày cô chỉ phải lo ba bữa cơm nhàn tênh, nhưng anh đầu tắt mặt tối toàn việc dùng tới sức người, cứ hùng hục cả ngày lẫn đêm thì sức nào chịu nổi.

Chu Thanh Bách xụ mặt, anh không mệt tí nào luôn, tại vợ cứ chuyện bé xé ra to, lo này lo nọ, chứ anh khoẻ cực kỳ, mấy hiệp nữa vẫn ngon ơ, nhưng là anh trộm nghĩ thế thôi chứ nào dám cãi ý bà xã đại nhân.

Ngoài ba bữa chính, Lâm Thanh Hoà rất chịu khó làm bữa phụ, hôm thì hấp bánh hạt mè, hôm lại làm bánh đậu phộng, món nào cũng ngon ơi là ngon.

Tam Oa vừa ăn bánh đậu phộng vừa cảm khái: “Mấy hôm nữa mẹ đi rồi, chẳng ai làm cho con ăn.”

Nhị Oa tán đồng: “Ờ, còn lâu bà nội mới làm.”

Mẹ mới về có mấy hôm, mà hai anh em béo hẳn ra, hai cái má phúng pha phúng phính. Bữa nào cũng ăn thịt, không mập mới là lạ.

Không chỉ hai thằng con, ngay cả Chu Thanh Bách cũng thay đổi rõ rệt, thần sắc tốt hơn trước rất nhiều.

Lâm Thanh Hoà nói: “Cố gắng chăm chỉ học tập, sau này thi đậu đại học Bắc Kinh, lên đó tha hồ mà ăn ngon. Thấy anh cả không, ở trên đó chơi vui quên trời đất. Hai đứa cũng muốn như vậy thì nỗ lực lên.”

Nhị Oa với Tam Oa đều thầm mắng anh cả không có nghĩa khí, lên thủ đô là không thèm về luôn, mắng xong lại quay qua hâm mộ, ước gì mình cũng được như thế….

Tuy rằng ở nhà với bà nội, ăn không bằng khi ở với mẹ nhưng sữa bò tươi thì vẫn được duy trì đều đều. Khẩu phần mỗi ngày mỗi đứa uống một chai.

Bây giờ, Tam Oa không còn kháng cự vị sữa bò thuần nữa, có thế uống trực tiếp, không cần thêm đường.

Được bổ sung canxi và khoáng chất nên năm nay hai anh em cũng cao thêm được hai phân, nhưng mà vẫn kém xa Đại Oa.

Đại Oa tiến vào tuổi dậy thì, trổ mã, trổ giò, cao vọt lên 1m8. Mới 14 tuổi mà cao tận 1m8, Lâm Thanh Hoà bắt đầu lo lắng, cứ cái đà này liệu nó có bị cao quá không. Cao vừa thì đẹp chứ cao quá e rằng khó tìm đối tượng mất.

Mặt khác, cô cũng lo lắng nó phát triển chiều cao nhanh quá, cơ thể cung cấp dinh dưỡng không đủ cho nên cô cũng đặt sữa bò giao tới cổng trường đại học, mỗi sáng nó đi bộ ra cổng lấy một chai uống.

So với anh cả thì Nhị Oa và Tam Oa không bằng chứ so với các bạn đồng trang lứa thì hai đứa nó vào diện cao to. Cứ theo đà này phát triển lên, chắc chắn không thể lùn được.

Tháng 9, trường đại học khai giảng, nhưng 25 tháng 8, Lâm Thanh Hoà đã phải lên đường rồi, tính ra còn được ở nhà hai mươi ngày nữa.

Thời gian không ngắn nhưng ánh mắt Chu Thanh Bách đã bắt đầu xẹt qua tia buồn man mát. Gần tới ngày đi, Lâm Thanh Hoà rục rịch xếp quần áo đồ đạc, ai kia cả ngày lầm bầm u oán sao thời gian trôi nhanh thế.

Đêm trước ngày đi, hai vợ chồng điên cuồng lăn lộn mấy hồi, nằm trong ngực anh, Lâm Thanh Hoà biết khó có thể trấn an được sự mất mát đang dâng lên trong lòng chàng, cô thương anh nhưng cũng phải dằn lòng, cả hai đứa mình cố chịu một thời gian nữa, anh ha!

Ngày đi, Chu Thanh Bách đưa Lâm Thanh Hoà tới bến xe trên huyện thành.

Cô dỗ dành anh: “Anh về đi, nghỉ đông em sẽ lại về, ngoan…”

Chu Thanh Bách buồn bã: “Về sớm nhá, không cần mang gì về….” ……em về là được…

“Em biết rồi.” Lâm Thanh Hoà gật đầu.

Hai vợ chồng bịn rịn vẫy tay, Lâm Thanh Hoà lên xe.

Nhìn theo xe tới khi khuất bóng, Chu Thanh Bách mới xoay người về thôn, phảng phất như người mất hồn, nhưng rất nhanh anh đã đánh lên tinh thần, buồn bã vô ích, phải cố gắng để mau chóng đoàn tụ với vợ mới là điều quan trọng.

===

Lắc lư mấy ngày trời, Lâm Thanh Hoà mới tới Bắc Kinh.

Vừa xuống ga xe lửa, đã nhìn thấy một chàng thanh niên cao lớn, nước da đen bóng như dân Châu Phi chạy nạn, đang hớn hở ra sức vẫy tay về phía mình, suýt thì Lâm Thanh Hoà không nhận ra thằng con trai cả Chu Khải nhà mình.

Cô ngẩn người: “Đại Oa, con làm cái gì mà đen thế này?”

Chu Khải nhe răng cười: “Con đi chơi khắp nơi luôn.”

To xác chứ mới 14 tuổi à, vẫn còn con nít lắm, ham điều mới lạ, thích tìm tòi. Cả một kỳ nghỉ hè, Chu Khải dành toàn bộ thời gian đi khám phá Bắc Kinh, hang cùng ngõ hẻm, ngóc ngách này nọ đều không bỏ sót. Đi ra ngoài chỉ cần mang theo thẻ sinh viên đại học Bắc Kinh và giấy tờ tuỳ thân là được, có người hỏi tới cũng không sợ bị làm khó làm dễ.

Lâm Thanh Hoà giận, mắng: “Phơi đến đen nhẻm đen nhèm, đi gãy chân luôn chưa?!”

Chu Khải lè lưỡi đánh trống lảng: “Mẹ, ông bà nội với cả cha và hai thằng nhóc ở nhà có khoẻ không ạ?”

“Đều khoẻ cả, nhưng ai cũng nhớ con. Lần này con không về, ông bà nội cứ nhắc suốt. Nghỉ đông năm nay về nhà một chuyến đi.”

“Nghỉ đông á? Nghỉ đông năm nay con cũng không định về. Con muốn ở lại xem mùa đông Bắc Kinh như thế nào."

Lâm Thanh Hòa lập tức bắt lấy lỗ tai nó, trừng mắt mắng: “Tiểu tử thúi, mới đi đọc sách được mấy ngày đã quên quê hương gốc gác rồi phải không?”

Chu Khải ăn đau, vội vàng kêu: “Á, Á, Mẹ~, mẹ cho con ít mặt mũi đi mà, con lớn rồi, đang ở trên đường cái đó mẹ~…”

“Không nói nhiều, năm nay nghỉ học lập tức về cùng mẹ, sang năm muốn về hay ở tuỳ con.” Nói xong, Lâm Thanh Hoà mới buông tay, sau đó quay qua bốn phía cười với mấy người qua đường đang tò mò đứng xem: “Mọi người đừng hiểu lầm, con trai không nghe lời nên người làm mẹ này mới phải giáo huấn giữa đường, haha…”

Một bác gái đứng gần đó liền cười nói: “Em gái, em còn trẻ như vậy mà có con trai lớn ngần này rồi cơ à.”

Lâm Thanh Hoà cười: “Vâng, em kết hôn sớm, hơn nữa nhìn thằng nhóc này cao vậy chứ thật ra nó mới có 14 tuổi đầu ấy mà.”

Một bác gái khác không nén được bất ngờ: “Mười bốn tuổi á? Trời, cao to thật đấy.”

Lâm Thanh Hoà khiêm tốn trả lời: “Chỉ được cái to xác thôi chứ còn ngốc nghếch lắm ạ.”

Chu Khải uỷ khuất: “Con mà ngốc á, ngốc mà thi đậu đại học Bắc Kinh?!”

Một người qua đường lên tiếng khen: “Sinh viên đại học Bắc Kinh cơ à? Nhóc con, có tiền đồ lắm!”

Chu Khải nhoẻn miệng cười: “Dạ, nhưng vẫn không so được với mẹ cháu đâu, mẹ cháu không tốn một đồng học phí nào, ở nhà tự học mà cũng vẫn thi đậu đại học Bắc Kinh đấy ạ."

Ồ, mấy bác trung niên xung quanh ồ lên tán thưởng. Hai mẹ con cười nói khiêm tốn, một hồi sau mới thoát được khỏi đám đông.

Lâm Thanh Hòa vừa lôi kéo Chu Khải vừa quay lại chủ đề ban nãy: “Có nghe mẹ nói không, năm nay nhất định phải trở về.”

Chu Khải gật đầu: “Dạ được, nhưng năm sau mẹ cho con ở lại nhớ.”

Lâm Thanh Hoà trêu chọc: “Con như thế này không sợ bạn học ghét bỏ à?”

Chu Khải liền nói: “Không có, ghét bỏ gì, chúng con đều là nam mà.”

Lâm Thanh Hoà vội sửa lại câu chữ: “Mẹ lo lắng phụ huynh nhà người ta cho rằng con là sinh viên hư.”

Chu Khải lắc đầu cười ha hả: “Nào có, mẹ cậu ấy thích con lắm. Mỗi lần con qua đó chơi đều nấu thêm đồ ăn, thằng bạn con còn ghen tỵ cơ mà.”

Lâm Thanh Hoà cũng cười: “Thế nhà bạn học con có em gái không?”

Chu Khải gật đầu: “Có ạ, rất xinh đẹp.”

Bình Luận (0)
Comment