Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 243: Phát thanh toàn trường
Bạn học của Đại Oa là người thủ đô, là con thứ ba trong một gia đình gồm bốn anh chị em, anh cả đi bộ đội, chị gái lớn đã gả chồng, phía dưới còn một cô em gái.
Cậu bạn này học cùng lớp với Đại Oa nhưng lớn hơn Đại Oa hai tuổi. Được cái Đại Oa trông khá chững chạc so với tuổi, chiều cao hai đứa lại tương đương nhau cho nên đi cùng nhau rất ra dáng bạn bè đồng trang lứa.
Còn cô em gái của cậu bạn này bằng tuổi Đại Oa, hiện đang học Sơ trung.
Câu nói “xinh đẹp” phát ra từ miệng Đại Oa chỉ đơn thuần là khen cô bé lớn lên xinh xắn, ưa nhìn chứ hoàn toàn không có ý tứ gì khác, vì nó mới bao lớn cơ chứ, hẳn chưa biết tình cảm nam nữ là cái gì.
Tuy nhiên, Lâm Thanh Hoà lại nhạy bén phát hiện ra có lẽ mẹ của cậu bạn đồng học này có ý tứ gì đó.
Phải công nhận một điều, con trai nhà cô cũng soái lắm chứ bộ.
Ờ thì là con người, đôi khi cũng phải tự luyến một chút chứ, không phải sao?
Khúc nhạc đệm cứ thế qua đi, Lâm Thanh Hoà chỉ hỏi sơ để nắm được đại khái chứ không xen vào mối quan hệ của con trai.
Trở về ký túc xá đã thấy Vương Lệ đang ngồi buồn thỉu buồn thiu trên giường. Cô ấy lên trường từ hai hôm trước.
Nhìn thấy Lâm Thanh Hoà đi vào, Vương Lệ vui vẻ hẳn lên.
Phòng ký túc xá của các cô có tổng cộng sáu người, Vương Lệ chơi thân với Lâm Thanh Hoà nhất, ba người kia thì bình thường, cuối cùng là Trần Tuyết, khỏi phải nói, quan hệ đôi bên căng thẳng vô cùng.
Lâm Thanh Hoà cũng vậy, cô chỉ hợp chơi với một mình Vương Lệ, tất cả những người còn lại giữ ở mức độ xã giao bình thường.
Ngồi xe mấy ngày trời, Lâm Thanh Hoà mệt rã rời, lết cái thân già vào tới phòng, cô rủ Vương Lệ: “Đi tắm không?”
“Đi.” Vương Lệ lập tức gật đầu.
Hai người lấy đồ dùng cần thiết rồi cùng nhau đi tới nhà tắm công cộng.
Thành thật mà nói, trải qua một học kỳ rồi nhưng cho tới tận bây giờ Lâm Thanh Hoà vẫn không thích ứng nổi với kiểu nhà tắm này, trời ơi, ngại kinh khủng khiếp, thiếu cái hồ ở giữa là thành tắm tiên luôn rồi, công nhận mọi người táo bạo thật đấy! Kiếp trước, cô sinh ra và lớn lên tại miền Nam, phòng tắm đều được chia thành từng ô đơn, chưa bao giờ cô trải nghiệm kiểu tắm lộ thiên trước mặt nhiều người như thế này.
Vương Lệ mới đầu cũng ngại nhưng tập mãi cũng thành quen, thấy Lâm Thanh Hoà cứ co ro cút rút y như con tôm luộc, Vương Lệ bật cười: “Có phải chưa tắm lần nào đâu, bạn còn ngượng ngùng gì nữa?”
Cười xong cô lại hâm mộ nói: “Da bạn đẹp thật đấy, vừa trắng vừa mịn, nếu không phải thấy tận mắt thì còn lâu mình mới tin bạn có con trai lớn ngần ấy rồi.”
Trời ạ, đã ngại muốn chết đi được, không tắm nhanh nhanh lên rồi về, lại còn đứng đó tán phét nữa chứ, huhu, Lâm Thanh Hoà khóc không ra nước mắt: “Cái bà này, tắm nhanh lên…”
Lúc này đã không còn sớm, cô cứ tưởng phòng tắm phải vãn người rồi cơ, ai ngờ vẫn còn đông như thế.
Thường ngày, cô toàn đợi thật trễ mới đi tắm.
Còn nhớ hôm đầu tiên mới tới, không biết gì, cứ tưởng phòng tắm công cộng nhưng chí ít cũng được chia thành các ngăn nhỏ, cho nên ung dung xách đồ đi tắm. Ai dè gặp đúng lúc cao điểm nhất, vừa bước chân qua ngưỡng cửa, cảnh tượng “trần trụi với thiên nhiên và hồn nhiên như cây cỏ” khiến cô bị doạ hết hồn, vội nhắm mắt nhắm mũi chạy thẳng ra ngoài.
Vương Lệ liền hỏi: “Kỳ lưng không?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Kỳ.”
Những cái khác cô không thể làm quen được nhưng kỳ lưng thì được nha, đã ngứa, thoải mái cực luôn.
Vương Lệ kỳ lưng cho Lâm Thanh Hoà trước, sau đó đổi lại Lâm Thanh Hoà kỳ lưng cho Vương Lệ.
Kỳ tới khi thật thoải mái, thật dễ chịu mới thôi.
Tắm rửa xong xuôi, cảm giác sạch sẽ, thật là sướng quá đi!
Ra khỏi nhà tắm, Lâm Thanh Hòa nhẹ nhàng thở ra một hơi, trời ơi, cuối cùng cũng trút được cả tấn bụi bẩn tích cóp dọc đường đi từ nhà lên thủ đô, nhẹ hết cả người.
Nhìn bộ dáng của cô bạn, Vương Lệ không nhịn được cười: “Nhìn bạn thế này, mình cứ ngỡ bạn là con gái phương Nam đấy.”
Lâm Thanh Hoà trộm nghĩ đúng thế còn gì, nhưng ngoài miệng thì nói: “Mình chưa quen tắm kiểu này, ở nhà có một phòng tắm riêng.”
Vương Lệ cười ha hả: “Mình nghe bên phía nam sinh kháo nhau có một cậu bạn tới từ phương Nam, lúc đi tắm còn mặc quần cộc, khiến cả phòng tắm nam được bữa cười vỡ bụng.”
Lâm Thanh Hoà sặc nước bọt: “Khụ khụ, ờ chắc tại phong tục khác nhau. Mình nghe nói phương Nam toàn xây phòng tắm đơn, không thịnh hành kiểu tắm chung trong một phòng lớn như ở đây.”
Vương Lệ kinh ngạc: “Không có nhà tắm chung? Trời, sao có thể? Thế hàng ngày bọn họ tắm rửa thế nào?”
Lâm Thanh Hoà: “Mỗi nhà đều có phòng tắm riêng.”
Vương Lệ gật gù: “Ồ, điều kiện sống ở đó tốt thật đấy.”
Ở chỗ cô vẫn còn khó khăn lắm, chưa từng biết đến cái gọi là “phòng tắm riêng”.
Lâm Thanh Hoà thì đang âm thầm hạ quyết tâm, sau này có nhà nhất định phải xây một phòng tắm riêng thật rộng rãi mới được, chứ cứ đi tắm ở nhà tắm công cộng kiểu này chắc về lâu về dài cô bị bóng ma tâm lý mất.
Khổ nhất là dáng người cô thon gọn, nước da trắng hồng, mịn màng, vừa bước ra một cái là thu hút bao nhiêu cặp mắt đổ dồn lại, báo hại cô lần nào đi tắm cũng mắc cỡ muốn chết, không dám ngẩng đầu lên, toàn cúi đầu tắm nhoáng tắm nhoàng rồi ù té chạy.
Nhớ lại hồi đầu năm, lúc đó Lâm Thanh Hoà còn chưa biết bản chất thật của Trần Tuyết, có một lần đi chung với cô ta lại đây.
Trần Tuyết vốn nổi tiếng điệu đà, ham đẹp nhưng lần đó bị Lâm Thanh Hoà cướp hết hào quang, cô ta ấm ức lắm không thể lý giải nổi tại sao một người đàn bà quê mùa như Lâm Thanh Hoà lại có được thân hình mềm mại, thanh thoát, làn da trắng nõn đẹp hơn gái thành phố là cô ta.
Cho nên từ đó về sau hễ thấy Lâm Thanh Hoà chuẩn bị đi tắm là Trần Tuyết né, bằng mọi giá không thể tắm chung với Lâm Thanh Hoà thêm một lần nào nữa.
Thật ra có một điều Trần Tuyết không biết đó là vốn dĩ thổ nhưỡng hai phương Nam Bắc khác nhau, cho nên khí chất con người ở hai nơi tất nhiên phải khác biệt.
Rất nhanh, học kỳ mới liền bắt đầu.
Tháng 10, trường học đón đàn em sinh viên khoá mới về trường nhập học. Không khí nô nức tưng bừng nhưng đám Lâm Thanh Hoà không một ai có tâm trí đi hóng chuyện vì bọn họ còn đang bù đầu bù cổ tập trung lo chuyện học hành đây này, học kỳ mới rất nhiều kiến thức mới.
Thành tích môn tiếng Anh của Lâm Thanh Hoà vô cùng xuất sắc. Sau mỗi giờ học trên lớp, Vương Lệ phải tìm tới nhờ Lâm Thanh Hoà phụ đạo thêm thì mới mong theo kịp tiến trình bài vở. Được cái Lâm Thanh Hoà rất thoải mái và nhiệt tình, biếu bao nhiêu là giảng hết bấy nhiêu, cô cũng chẳng sợ trò giỏi hơn thầy mà phải giữ lại kiến thức như một số người, vì càng có cạnh tranh thì sẽ càng có tiến bộ.
Vương Lệ cực kỳ cảm kích cô bạn cùng phòng, cho nên mấy việc như múc cơm, xếp hàng gì đó cô ấy đều xung phong giành làm hết.
Lâm Thanh Hoà sẽ giúp cô ấy giữ chỗ hoặc đôi khi bưng phụ thức ăn.
Thỉnh thoảng các bạn học trong ký túc xá cũng tìm tới hỏi bài, Lâm Thanh Hoà vẫn như cũ, biết tới đâu chỉ tới đấy chỉ là không nhiệt tình như đối với Vương Lệ thôi.
Trong khi bên này đang ráo riết lo chuyện bài vở thì Trần Tuyết bên kia lại để toàn bộ sự chú ý lên đàn em khoá dưới, tận tình nhận nhiệm vụ dẫn đường, giới thiệu, hướng dẫn nọ kia, khiến cho cả đám đàn em đều yêu thích và tôn sùng vị học tỷ này như nữ thần.
Nhưng đến cuối cùng, trong buổi lễ chào đón sinh viên khoá mới, Lâm Thanh Hoà lại một lần nữa chiếm trọn ánh hào quang.
Cô cũng không cố ý làm gì nổi bật, chẳng qua cô chỉ đại diện khoa Tiếng Anh lên phát biểu thôi. Lâm Thanh Hoà đứng trên sân khấu, tự tin diễn thuyết trước toàn thể hội trường bằng Anh ngữ. Bài diễn thuyết trôi chảy, mạch lạc, kết hợp với phong thái tự tin rất cuốn hút người nghe và điều gây ấn tượng nhất đó là Lâm Thanh Hoà phát âm, nhấn nhá ngữ điệu hệt như người bán xứ. Toàn bộ khoa Ngoại ngữ chấn động, đàn em khoá dưới chỉ biết há hốc miệng, wow lên thán phục, vị học tỷ này quá đỉnh!
Một màn kinh diễm qua đi đã khiến bao con tim của các nam sinh rung động. Vì mới vào trường nên họ đâu biết Lâm Thanh Hoà là ai đâu. Đàn ông lại thuộc phái hành động, thích là phải nhích ngay, thế là mấy ngày sau, thư tỏ tình cứ tới tấp bay đến chỗ Lâm Thanh Hoà.
Vì thế Chu Khải - đứa con trai ruột này, lại một lần nữa đích thân ra trận, may mà bài văn năm ngoái nó vẫn còn giữ lại bản nháp, giờ chỉ cần chép lại rồi dán lên bảng tin là được.
Đến bây giờ, Chu Khải mới công nhận cha với bà nội lo lắng quả không thừa chút nào. Mị lực của mẹ quá lớn, chỉ cần đứng đó thôi mà nó đã phải thay cha chém hoa đào mỏi tay rồi.
Sau khi dán lên bản tin, Chu Khải vẫn thấy chưa yên tâm lắm, nhỡ có người đi lướt qua không đọc thì sao? Suy nghĩ….suy nghĩ…À, có cách rồi, sáng kiến bật lên tanh tách. Chu Khải khoái chí vọt tới phòng phát thanh của trường, thông qua loa dõng dạc đọc bài văn “Mẹ của tôi” một lượt.
Giọng văn diễn cảm vang lên khắp trường, đảm bảo không một ai không nghe được. Đầu tiên là ca tụng mẹ của nó là một người mẹ tuyệt vời, trăm đường hiếu thuận, bala, bôlô…và sau đó là tới phần quan trọng nhất, lời cảnh cáo: “Mẹ tôi đã gả chồng, sinh được ba người con trai, cha tôi võ nghệ phi phàm, ai nhắm đánh thắng được cả bốn cha con chúng tôi thì mời tiếp tục viết thư tình, nhưng đừng trách tôi không nhắc trước, một mình tôi đã có thể cân được vài người….”
Lâm Thanh Hoà đen mặt, trời đất ơi, con với chả cái, ai dậy nó cái chiêu uy hiếp người khác thế hả trời?!
Vương Lệ ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa, hổn hà hổn hển nói: “Ai da ai da, cái bụng tôi, cười chết mất thôi, haha, ê này con trai bạn học cùng trường với bạn liệu có phải do cha nó dặn không?….” Lời vừa dứt là lại lăn đùng ngã vật ra cười ha hả….
“Thằng nhóc thúi này, đợi lát nữa xem mẹ xử lý mày thế nào.” Lâm Thanh Hoà sốt ruột, định chạy qua chỗ Đại Oa xem tình hình.
Vương Lệ vừa lau nước mắt vừa cản: “Đừng lo lắng mà, nó chỉ là đứa trẻ con, với lại trường học cũng sẽ hiểu được là nó muốn bảo vệ mẹ thôi, sẽ không trách phạt gì đâu.”
Nói thì nói thế nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn phải chạy tới tận nơi xem thế nào.
Cũng may không xảy ra chuyện lớn, giáo viên chủ nhiệm của Chu Khải rất buồn cười vì hành động ngô nghê của cậu nhóc nhưng theo quy định vẫn phải phê bình nó vài câu rồi cho về.
Thấy con không bị ghi tội, Lâm Thanh Hoà mới nhẹ nhàng thở hắt ra, đang lấy hơi chuẩn bị giáo huấn cho thằng con một trận ra trò thì đã chẳng thấy tăm hơi nó đâu.
Chứ còn gì nữa, không chạy nhanh để mà ăn đủ à, mẹ vừa xắn tay áo một cái là Chu Khải co cẳng chạy một mạch, giò nó dài như thế, Lâm Thanh Hoà đời nào đuổi kịp.
“Về nhà xem mẹ có xử được con không?!” Lâm Thanh Hoà chỉ có thể nói với theo một câu rồi mặc cho nó chạy.