Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 244: Nhặt được món hời
Trận này Chu Khải chơi quá lớn nhưng phải công nhận rất hữu ích.
Hầu như toàn bộ nam sinh khoá dưới đều biết, kể cả những người hôm đó bỏ lỡ bài phát thanh đặc sắc của Đại Oa thì cũng được bạn học truyền tai lại cho nghe nên cuối cùng ai ai cũng biết Lâm Thanh Hoà là hoa đã có chủ, xung quanh có bốn cái gai siêu nhọn, cấm lại gần.
Cậu bạn của Chu Khải cười to như địa chủ được mùa: “Ha ha ha, tiểu tử thúi này nhìn cậu vậy mà cũng biết bảo vệ mẹ gớm nhỉ, dám chơi lớn, mình nể! Nhưng mà sau đó có bị mẹ cậu tẩn cho một trận không?”
Chu Khải dứ dứ nắm đấm doạ: “Cười cái gì mà cười, tất nhiên 36 kế chuồn là thường sách, còn lâu mẹ mới đuổi kịp mình.”
Sau lần đó, Chu Khải cũng không có thêm hành động gì ầm ĩ nữa nhưng thỉnh thoảng vẫn lượn qua lượn lại chỗ mẹ kiểm tra xem có động tĩnh gì không.
Nó đã cảnh cảo rồi đấy, kẻ nào không có liêm sỉ vẫn gửi thư tình cho mẹ nó thử xem, nó không nói miệng nữa đâu đấy!
Sự việc đài phát thanh vừa qua, các vị lãnh đạo nhà trường đều biết đến nhưng các thầy cô chỉ cười rồi thôi. Dù sao cũng chỉ là đứa bé 14 tuổi, thấy mẹ ruột mình bị đàn ông khác theo đuổi tán tỉnh làm sao không nóng ruột cho được, có thể nghĩ ra cách cảnh cáo công khai như vậy cũng xem như nó biết bình tĩnh xử lý vấn đề.
Lâm Thanh Hoà ở ký túc xá vẫn tiếp tục nghe ngóng tình hình, cô sợ ban lãnh đạo kỷ luật, ảnh hưởng tới tiền đồ của Đại Oa thì chết dở, cũng may cuối cùng mọi chuyện thuận lợi trôi qua.
Vốn dĩ xong là xong, chả ai còn nhắc lại chuyện này nữa, nhưng Trần Tuyết lại khác người, ngầm tìm Lâm Thanh Hoà nói chuyện riêng: “Tôi thấy cô là người có học thức lại còn trẻ thế này mà đã bị trói buộc vào cuộc sống hôn nhân, cô không thấy tiếc cho mình à?”
Ngay từ đầu, khi nhìn thấy Lâm Thanh Hoà có dáng dấp giống gái thành phố, sử dụng tiếng Anh điêu luyện như người phương Tây, cô ta đã cố tình đi nghe ngóng xem gốc gác Lâm Thanh Hoà thế nào. Hoá ra là gái đã có chồng, mà chồng còn xuất thân bần nông nữa chứ, giờ vẫn đang cày ruộng ở dưới quê.
Càng nghĩ, Trần Tuyết càng không tài nào tán đồng với hệ tư tưởng của Lâm Thanh Hoà. Là một người phụ nữ, ngoại hình…ừ thì cũng cho là tạm được đi, học lực xem như cũng không tệ thế mà lại bó mình vào cái suy nghĩ cổ lỗ sĩ. Ai đời, vừa nghỉ hè một cái đã khăn gói về quê thăm chồng, uổng phí thời gian mấy tháng hè? Thế là thế nào, chả thể hiểu nổi?
Mấu chốt là Vương Lệ cũng giống y như Lâm Thanh Hoà mới hay chứ. Cái phòng ký túc xá này có hai cô gái lạ đời!
Không lẽ hai cô ấy không biết cơ hội được quay lại giảng đường đại học lần này trân quý tới nhường nào? Khó khăn lắm mới giành giật được, cũng không biết mai này ra sao, không tranh thủ từng giây từng phút lo mà học đi còn có tâm tình nhớ thương ông chồng quê mùa. Sau này học thành tài, có danh vọng, có địa vị, muốn kiểu đàn ông nào mà không được?!
Lâm Thanh Hoà không thể ngờ cái cô Trần Tuyết lại chủ động tìm tới mình nói chuyện, cũng không biết trong lòng người này suy nghĩ lắm thứ như vậy, cô chỉ nhàn nhạt đáp lời: “Có gì đáng tiếc? Hôn nhân của tôi rất hạnh phúc!”
Chồng cô là một người đàn ông chung thuỷ và rất có tinh thần trách nhiệm, anh mang lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.
Điều gì là quan trọng nhất đối với một người phụ nữ?
Nếu trước đây có người hỏi câu này, cô sẽ không ngần ngại mà đưa ra hai chữ “sự nghiệp”, duy nhất chỉ có sự nghiệp mà thôi.
Nhưng bây giờ, suy nghĩ của Lâm Thanh Hoà đã thay đổi. Có lẽ là bị chính tình yêu dung dị và bình yên của anh cảm hoá. Hiện giờ cô cảm thấy, tìm được một người bạn đời phù hợp với mình, thấu hiểu mình, yêu thương mình và cùng đồng hành với mình trong suốt cuộc hành trình của đời người cũng quan trọng không kém.
Đối với một người phụ nữ, bạn đời và sự nghiệp quan trọng ngang nhau. Nếu có được cả hai, người phụ nữ đó mới thực sự chạm tay vào hạnh phúc.
Chu Thanh Bách không thuộc tuýp đàn ông mồm mép, anh không bao giờ biết nói những lời dễ nghe, nịnh đầm hay dỗ ngọt nhưng Lâm Thanh Hoà lại thích như vậy, cô yêu mọi thứ thuộc về anh.
Anh vừa là chồng vừa là tri kỷ, được làm vợ anh, Lâm Thanh Hoà rất mãn nguyện.
Hơn nữa, cô còn lời hẳn ba thằng con trai khoẻ mạnh, xinh xắn. Tuy rằng đôi lúc chúng cũng khá khó chơi đấy, có lắm vấn đề rắc rối ra trò, mỗi thằng mỗi kiểu chả thằng nào giống thằng nào, phải đấu trí đấu dũng dữ lắm chứ chẳng đùa nhưng càng ở lâu, Lâm Thanh Hoà càng trào dâng niềm hạnh phúc làm mẹ.
Nói tóm lại một câu cho vuông, cô và Trần Tuyết không cùng quan điểm, khó nói chuyện.
Thấy Lâm Thanh Hoà nhắc tới hôn nhân với niềm hạnh phúc viên mãn, Trần Tuyết cực kỳ ngứa mắt, người gì mà lỳ như trâu, gả cho gã trai quê thì có gì đáng để hạnh phúc, tính tình thì cục mịch, suốt ngày chỉ cắm đầu xuống ruộng lo lấp đầy cái bụng là hết, chả biết hưởng thụ cuộc sống là cái gì, chán chết đi được.
Trần Tuyết không thể nào chịu nổi kiểu hôn nhân đó, một khi đã thoát ra rồi còn lâu cô mới bước chân lại, nghỉ đông năm nay cô cũng không có ý định quay về quê.
Lâm Thanh Hoà không tiếp tục nói chuyện với Trần Tuyết, nhưng nhìn điệu bộ của cô ta Lâm Thanh Hoà cũng thừa hiểu, nghĩ cái gì đều hiện hết lên mặt rồi kia kìa, Lâm Thanh Hoà bĩu môi bỏ đi.
Có điều, Lâm Thanh Hoà không hề biết nguyên nhân thực sự khiến Trần Tuyết lân la tới bắt chuyện là vì khả năng ngôn ngữ của cô.
Lâm Thanh Hoà nói tiếng Anh quá lợi hại, làm bạn với cô về lâu về dài ắt hẳn sẽ có lợi, nhưng mà chưa kịp làm thân, Trần Tuyết đã phát hiện ra khả năng cao là hỏng rồi, không cùng chí hướng khó có thể kết bạn.
Mà Lâm Thanh Hoà cũng không hề muốn kết bạn với một người như thế này. Học kỳ một lạ nước lạ cái còn biết điều tém tém một chút, nhưng vừa sang học kỳ này một cái, cô ta chả cố kỵ gì, trực tiếp cặp kè với một nam sinh viên bên khoa Vật Lý.
Hai người này không ít lần hẹn nhau đi dạo công viên, không biết người bên ngoài có biết hay không chứ cả cái ký túc xá này ai cũng biết hết.
Đối tượng của Trần Tuyết cũng là thanh niên trí thức, tuổi tác lại không nhỏ, mười phần thì đến tám, chín phần là ở nông thôn đã có gia đình.
Thật là bại hoại đạo đức, nhưng đây là chuyện riêng của hai người họ, mọi người cũng ngại phiền phức cho nên chả ai tung tin ra ngoài.
Lâm Thanh Hoà cũng chọn đứng ngoài nhìn, biết mà làm như không biết, không nhúng tay vào.
Tháng 11 âm lịch, chồng Vương Lệ dẫn con trai lên thủ đô thăm mẹ.
Khỏi phải nói, Vương Lệ mừng rớt nước mắt, lập tức chạy lên khoa xin nghỉ học hai ngày dẫn chồng và con đi chơi.
Tận hôm chồng con về rồi, Vương Lệ vẫn còn tủm tỉm cười sung sướng.
Lâm Thanh Hoà thực lòng hâm mộ: “Chả thấy chồng mình nói sẽ tới đây thăm mình gì cả.”
Vương Lệ rất cảm thông, liền an ủi bạn : “Đường xá xa xôi, đi một chuyến cũng không mấy dễ dàng, với lại năm nay mình không định về quê ăn Tết cho nên cha con anh ấy mới tranh thủ lên đây thăm mình.”
Lâm Thanh Hoà ngạc nhiên: “Bạn không về ăn Tết?”
Vương Lệ nở nụ cười yếu ớt: “Mình không, phải nỗ lực hơn nữa chứ biết sao bây giờ, lấy cần cù bù thông minh.”
Lâm Thanh Hoà biết Vương Lệ nói lời này là khiêm tốn, có thể thi đậu đại học Bắc Kinh, làm gì có người nào không thông minh?
Nhưng ai nỗ lực cứ nỗ lực, Lâm Thanh Hoà vẫn theo kế hoạch đã định, Tết là phải về nhà với gia đình, Tết là để đoàn viên mà!
Khó khăn lắm mới có được một ngày nghỉ phép, Lâm Thanh Hoà liền ra ngoài đi dạo một vòng. Cô muốn thử vận may một chút xem có bắt gặp đồ gì tốt tốt để đổi không.
Năm nay là năm 78, thôn Tiểu Cương bên kia đã bắt đầu tiến hành khoán ruộng cho dân.
Vừa đi dạo, Lâm Thanh Hoà vừa suy nghĩ…bất chợt cô dừng lại đưa tay vỗ trán, chết cha…nhớ sai mốc thời gian rồi!
Năm nay thôn Tiểu Cương mới bắt đầu khoán đất, nhưng cải cách này mới tạm thời được gói gọn trong thôn này thôi chưa được phát triển trên diện rộng, hiện tại cả nước vẫn duy trì mô hình kinh tế tập thể. Hình như là tới năm 1981 hay 1982 gì đó, hệ thống trách nhiệm hộ gia đình mới chính thức được thông qua thì phải?
(*): Hệ thống trách nhiệm hộ gia đình (HRS) có nghĩa là đất canh tác chính thức được giao khoán cho hộ nông dân, tuy không có quyền sở hữu nhưng người nông dân có quyền tự chủ sản xuất, quản lý đất và kiểm soát thu nhập.
Giời ạ, hỏng bét rồi, mốc lịch sử quan trọng vậy mà nhớ nhầm, Lâm Thanh Hoà ảo não gõ đầu, cô lại còn thao thao bất tuyệt dặn Chu Thanh Bách là năm nay nhận thầu ít thôi mới sợ chứ.
Cũng may Thanh Bách nhà cô kín miệng, cô kể với anh biết bao nhiêu chuyện tương lai nhưng tuyệt đối không có người thứ ba biết được.
Hôm nào về phải nghiêm túc nhận lỗi với anh mới được, haizzaa, đầu với chả óc…
Lâm Thanh Hoà bắt đầu dạo những con hẻm nhỏ.
Bởi vì sự kiện Tứ nhân bang rớt đài, rồi tới khôi phục thi đại học, hiện giờ cả Bắc Kinh đang vươn mình sẵn sàng nghênh đón gió xuân.
(*) Tứ nhân bang: hay còn được gọi là “bè lũ 4 tên” gồm có Giang Thanh (vợ Mao Trạch Đông), Trương Xuân Kiều, Diêu Văn Nguyên và Vương Hồng Văn, là nhóm lãnh đạo Đảng cộng sản Trung Quốc, đồng thời cũng là những thành viên hoạt động tích cực nhất trong cách mạng văn hoá Trung Quốc. Năm 1976, sau khi Mao Trạch Đông qua đời, nhà cầm quyền Cộng hoà nhân dân Trung Hoa đã bắt giữ và xét xử nhóm này với tội danh cấu kết với nhau, lộng quyền sát hại những đảng viên không chịu theo phe cánh kể từ đại hội X của Đảng cộng sản Trung Quốc.
Các mầm non đang từ từ mạnh mẽ đâm chồi, chỉ chờ mùa xuân tràn về là vạn vật sẽ đua nhau vươn mình khoe sắc, thủ đô sẽ đón nhận một sự chuyển mình rực rỡ.
Không thể không nói, Lâm Thanh Hoà cực kỳ to gan lớn mật, nhưng mà có gan thì mới làm giàu, thời đại nào cũng vậy chẳng bao giờ thiếu những người to gan lớn mật.
Luồn lách tìm tòi rất lâu, cuối cùng cô cũng tìm được chợ đen của thủ đô.
Nơi đây rất bí ẩn.
Hôm nay cô tìm tới đây là để mua vàng. Hiện tại, giá vàng càng lúc càng tăng cao, cũng đúng thôi, giá vàng liên quan tới giá đô la Mỹ mà, không đáng tiền sao được?
Chẳng qua là bây giờ nhà nước vẫn cấm lưu thông vàng ngoài thị trường, ai cần tiền gấp, sẽ lại đây bán tháo.
Lâm Thanh Hoà hí hửng, chắc hôm nay sẽ nhặt được món hời đây!