Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 245: Bà thông gia tương lai
Nhưng ngặt một nỗi người kinh đô có cái mũi rất nhạy bén, gió mới phớt qua cũng đã nhanh nhạy phát giác được tình hình. Hôm nay chợ đen có vàng tuy nhiên giá cả không hề thấp.
Lúc đầu, Lâm Thanh Hòa định bụng gom một mẻ nhưng sau khi dạo quanh một vòng, tham khảo giá cả thị trường cô quyết định bỏ qua vàng chuyển sang ngọc.
Cô đã tia được mấy miếng ngọc, màu sắc rất đẹp, nước ngọc đồng chất.
Người bán hàng hỏi: “Không cần vàng?”
Lâm Thanh Hoà không khách khí đáp lời: “Không cần, đắt như vậy anh cứ giữ lại mà dùng.”
Người bán hàng hỏi tiếp: “Tranh chữ thì sao? Toàn bộ đều là đồ cổ, sau này nhất định đáng giá.”
Lâm Thanh Hoà thuận miệng trả về một câu: “Ha, ờ rất đáng giá, nhà tôi mùa đông không có than đốt, toàn dùng cái này để sưởi ấm đấy.”
Thật ra, người bán hàng rất muốn bán tống bán tháo mấy thứ này đi, để lại vừa chật chỗ vừa vô dụng, vàng thì còn có giá chứ mấy thứ như tranh chữ nọ kia chả đáng bao tiền.
Thấy thái độ Lâm Thanh Hoà vẫn còn lơi lơi, không muốn mua cho lắm, người bán hàng hơi sốt ruột nên quyết định đẩy giá: “Nếu cô muốn, tất cả chỗ này lấy cô 200 đồng thôi, bao gồm cả chỗ vàng kia nữa.”
Lâm Thanh Hoà thẳng thắn ép giá: “Một trăm.”
Cuối cùng chốt giá 150 đồng, Lâm Thanh Hoà thu về một cái vòng tay cùng một cái nhẫn vàng, hai bức tranh chữ, cô cũng không rành thư pháp cho lắm nên không biết thuộc trường phái gì, chỉ biết là nhìn có vẻ rất lâu đời.
Tránh vào một góc khuất, thừa dịp không ai để ý, cô lật tay thu hết tất cả vào trong không gian riêng.
Sau đó cô đi thẳng ra khỏi chợ đen, cô không mua thêm gì cả vì đồ ở đây cái nào cái nấy đắt cắt cổ, không giống như chợ đen bên huyện thành chỗ cô tí nào, lơ ngơ không cẩn thận là bị lừa như chơi.
Lúc này Lâm Thanh Hoà không còn thu nhập ổn định hàng tháng, chỉ có từng này tiền trong tay nhưng cô cũng không lo lắng lắm, chờ sang thập niên 80, cơ hội sẽ tự khắc ùn ùn kéo tới, tiền kiếm không hết ấy chứ.
Thế nên, từ giờ tới lúc đó chỉ cần giữ lại một khoản làm vốn khởi nghiệp là được. Dù sao mấy năm nay dựa vào đầu cơ trục lợi thịt heo và lương thực cô cũng kiếm được kha khá.
Lúc Lâm Thanh Hoà về tới sân ký túc xá liền nhìn thấy Chu Khải đang đi tới, trên tay còn cầm một hộp thức ăn.
Trong hộp đựng canh bồ câu, nó bỏ tiền mua nguyên liệu rồi tới nhà bạn học nhờ mẹ cậu ấy nấu giúp. Hầm ra được một nồi, nhưng nó để lại đó một nửa, chỉ lấy một nửa mang về cho mẹ uống.
Lâm Thanh Hoà cảm động suýt trào nước mắt, cô khịt khịt mũi rồi nói: “Vậy mẹ không khách khí, uống hết nha.”
Cô uống hết canh, còn lại thịt bồ câu thì cho con trai ăn, trước giờ cô không hảo thịt cho lắm.
Chu Khải nói: “Mẹ quá gầy, phải ăn nhiều một chút mới được. Từ giờ về sau mỗi cuối tuần con sẽ mang canh tới cho mẹ.”
Lâm Thanh Hoà ngạc nhiên: “Con lấy đâu ra tiền?”
Cho nó bao nhiêu cô đều nhớ rất rõ, chỉ có vài đồng lẻ đủ tiêu vặt thôi à.
Chu Khải thành thật khai báo: “Con với bạn học đi giúp người ta rửa chén, được trả tiền công.”
Lâm Thanh Hoà nghiêm khắc: “Tuyệt đối không được ảnh hưởng tới việc học tập.”
Chu Khải vội xua tay: “Tất nhiên sẽ không, chúng con học xong hết bài mới đi, mẹ cứ yên tâm.”
Nghe con hứa hẹn, lúc này Lâm Thanh Hoà mới dịu xuống, gật đầu rồi móc túi lấy ra cho nó một đồng.
Tấm lòng hiếu thuận của con trai cô sẽ nhận nhưng không thể để nó sống eo hẹp quá được, tiền tiêu vặt nên cho cô vẫn cho.
Chu Khải rất giữ lời, từ hôm đó trở đi, cứ mỗi cuối tuần, nó lại xách một cặp lồng canh tới cho mẹ bồi bổ cơ thể. Hôm thì canh gà, hôm thì canh cá…
Vương Lệ hâm mộ rớt tròng mắt: “Trời ơi, con trai bạn có hiếu quá.”
“Xời, bạn chỉ nhìn thấy hình ảnh hiếu thuận của nó bây giờ thôi, chứ trước kia ấy hả, gây chuyện tối ngày, mình sốt hết cả ruột chỉ sợ không dạy nổi ấy.” Miệng thì oán giận nhưng trên mặt không giấu được nụ cười tự hào: “Nhưng mà xem ra thằng nhóc thúi này cũng có lương tâm, biết thương mẹ rồi.”
Vương Lệ cười, thật lòng vui cho bạn.
Người hâm mộ Lâm Thanh Hoà nào đâu chỉ có một mình Vương Lệ, mà còn có một người nữa, đó chính là mẹ của Ông Quốc Lương, bạn đồng học cũng chính là cậu bạn thân thiết của Chu Khải. Mẹ Quốc Lương cực kỳ thích Chu Khải, chỉ ước gì thằng bé là con trai mình.
===
Tại Ông gia, Bắc Kinh
Mẹ Quốc Lương nói với ba Quốc Lương: “Đứa nhỏ này thật là không có chỗ nào để chê. Cuối tuần nào cũng xách đồ lại đây, nhờ em hầm canh bổ giúp, nói là muốn tẩm bổ cho mẹ. Ai da, nghe mà mát ruột mát gan. Em nuôi hai thằng con trai, hai đứa con gái lớn tới từng này mà không có đứa nào tri kỷ được như thế.”
Không những hiếu thuận mà còn rất hiểu chuyện, khéo cư xử, hôm nào mang tới nhiều đồ nó sẽ để lại đây một nửa, bữa nào ít đồ hơn thì nó chỉ mang nước đi.
Có hôm mẹ Quốc Lương sẽ để lại một ít nhưng có hôm đóng gói hết vào hộp cho nó mang tất đi.
Ba Quốc Lương liền nói: “Tuổi này đã có thể vào đại học, chắc chắn thằng bé được cha mẹ dốc lòng bồi dưỡng.”
Chu Khải thường xuyên tới nhà chơi, ba Quốc Lương cũng đã gặp mặt một vài lần, thông qua tiếp xúc có thể đánh giá nó là một thằng bé ưu tú.
Mẹ Quốc Lương nhỏ giọng nói: “Em bảo, anh thấy thằng bé thế nào?”
“Thế nào là thế nào?” Ba Quốc Lương không hiểu gì cả nên hỏi lại vợ, chỉ là bạn học của con trai thôi mà, sao bà xã nhà mình có vẻ hâm mộ dữ vậy nhỉ?
Hai thằng con trai nhà anh cũng ưu tú lắm mà, thằng lớn tham gia quân ngũ, hiện giờ đang giữ chức tiểu đội trưởng, sau này có thể thăng cấp lên vị trí trung đội trưởng.
Còn Quốc Lương, tên gọi ở nhà là Gia Đống thì là sinh viên đại học Bắc Kinh, vô cùng có thể diện.
Tóm lại là con nhà mình cũng đâu đến nỗi thua kém con nhà người ta đâu.
Nói ý nói tứ đến như thế rồi mà ông chồng vẫn ngu nga ngu ngơ, mẹ Quốc Lương chỉ còn cách nói thẳng ra: “Cái anh này, đúng là đầu gỗ mà, Tiểu Khải ưu tú như thế, anh không muốn nó làm con rể nhà mình à?”
Trời, tưởng gì, đúng là đàn bà, ba Quốc Lương đen mặt mắng: “Em rảnh quá, suốt ngày toàn nghĩ tới mấy chuyện xa tít mù khơi.”
Bọn nhỏ bao lớn cơ chứ? Mới có 14 tuổi đầu. Nhà nước quy định 18 tuổi mới tới tuổi kết hôn. Từ đây tới đó còn mấy năm nữa lận, bao nhiêu chuyện có thể xảy ra, ai mà nói trước được điều gì?!
Mẹ Quốc Lương nào có chịu: “Xa cái gì mà xa, trước kia em với anh không xa à? Hồi 13 tuổi anh đã biết đưa bánh bột bắp để tỏ tình với em rồi còn gì?"
Ba Quốc Lương ngượng ngùng ho khan hai tiếng rồi nói: “Đứa nhỏ Gia Mỹ là đứa có chủ kiến, việc này em đừng xen vào. Nếu hai đứa nó thật sự có tình cảm với nhau, thằng bé kia cũng thường xuyên lui tới chơi nhà, chúng tự có kế hoạch của riêng mình, chúng ta người lớn không nên can thiệp quá nhiều, không cẩn thận khéo quá hoá vụng.”
“Anh tán thành?” Hôm nay mẹ Quốc Lương đề cập tới vấn đề này chỉ đơn thuần muốn hỏi xem ý kiến của chồng ra sao thôi.
Ba Quốc Lương đáp: “Cũng ổn, nhưng không biết gia cảnh thế nào.”
Xét một cách bao quát nhất, nhân phẩm thằng bé Chu Khải khá được, ngoại hình đạt, mới 14 tuổi nhưng cao to, rắn rỏi rất ra dáng thanh niên trai tráng. Hơn nữa xem ra từ nhỏ nó đã được tiếp thu một nền giáo dục tốt, cho nên nếu thực sự Chu Khải để ý con gái út nhà mình, ba Quốc Lương cũng không có ý kiến.
Nhưng mà chuyện kết hôn đâu phải chuyện riêng của hai người, còn hai bên gia đình nữa chứ.
Mẹ Quốc Lương nói: “Em nghe Gia Đống kể mẹ ruột tiểu Khải tính tình sảng khoái, tiếng Anh rất giỏi, nghe đâu là sinh viên xuất sắc nhất khoa Ngoại ngữ đó.”
Khen người ta xong, chính bản thân cô lại có chút mất tự tin, nếu giả dụ chuyện hôn nhân mà thành, thì bà thông gia tương lai hơi bị lợi hại quá thì phải.
Nếu là với người khác thì cô còn có thể dựa vào quyển hộ khẩu Bắc Kinh mà tăng thêm chút kiêu ngạo, nhưng với vị này thì…haizzz…người ta có thân phận sinh viên đại học Bắc Kinh danh giá đấy, muốn dời cái hộ khẩu lên trên này thì mất mấy hồi?!
Ba Quốc Lương: “Chuyện chưa đâu vào đâu mà, em suy nghĩ nhiều vậy làm chi. Thôi được rồi, nếu em không yên tâm thì để hôm nào tìm cái thời gian hợp lý, anh tạt ngang trường đưa đồ cho Gia Đống rồi thuận tiện ghé qua gặp một chút xem người ta thế nào.”
Khổ thật, mấy bà phụ nữ toàn tự suy diễn rồi buồn lo vô cớ, nhưng lời này anh nào có dám nói ra miệng, bằng không đêm nay đừng hỏng ngủ yên.