Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 246: Đi Thượng Hải
Bà vợ lải nhải nhiều quá, ba Quốc Lương chịu hết nổi đành phải chạy tới trường đại học Bắc Kinh một chuyến tiện thể gặp mẹ thằng bé Chu Khải một lần nhưng thật không khéo, đụng ngay lúc cô ấy không có ở trường.
Chả là trung tuần tháng 11, đoàn sinh viên trường đại học Bắc Kinh khởi hành đi Thượng Hải tham dự hội nghị giao lưu, trao đổi kinh nghiệm giữa các trường đại học, trong số đó có Lâm Thanh Hoà.
Nói là tham dự hội nghị trao đổi kinh nghiệm chứ thật ra cũng giống như đi công tác vậy đó, hai bên gặp gỡ, giao lưu, chụp ảnh này nọ rồi sau đó là thời gian hoạt động cá nhân.
Nhưng được cái đi đến đó toàn bộ lộ phí, chỗ ăn, chỗ ở nhà trường đều bao hết. Cho nên Lâm Thanh Hoà mừng lắm, nhận lời ngay, còn nói cái gì mà sẵn sàng cống hiến sức lực vì hoạt động chung của nhà trường.
Chính vì thế hôm ba Quốc Lương tới trường không gặp được Lâm Thanh Hoà.
Nhưng mà chuyến đi này không công cốc tí nào, anh cũng đã nghe ngóng được mẹ thằng bé Chu Khải được đại diện trường đi tham gia giao lưu với trường đại học Thượng Hải. Nghe tới đây là trong lòng anh đã bội phục lắm rồi, đại diện cho trường cơ đấy, đâu phải chuyện đơn giản đâu, đúng là một người phụ nữ giỏi giang chả trách sinh được thằng con như Chu Khải.
Vấn đề tình cảm có hơi nhạy cảm, mẹ Quốc Lương chỉ nói với chồng, không nói với con trai và con gái cho nên khi bọn trẻ gặp nhau vẫn giữ được nét hồn nhiên, vô tư.
Chỉ là thái độ mẹ Quốc Lương có chút thay đổi, bây giờ mỗi lần Chu Khải tới nhà chơi là cô ấy vui mừng hơn cả khi nhìn thấy con ruột. Đến độ Ông Quốc Lương phát hờn nói mẹ thiên vị, Chu Khải mới là con ruột, con chỉ là con lượm ngoài đường.
Lâm Thanh Hoà nào đâu có biết thằng lớn nhà mình lại được một hộ gia đình nữa nhìn trúng vào vị trí con rể. Bên này, cô đã tham gia hội nghị xong, đang hào hứng chuẩn bị đi đánh hàng đây.
Hiện tại, Thượng Hải là một trong những thành phố đi đầu cả nước, tốc độ phát triển rất lớn mạnh. Đi dạo quanh thương trường một vòng, Lâm Thanh Hoà dễ dàng bắt gặp rất nhiều đồ đạc được cách tân kiểu dáng đẹp hơn, bắt mắt hơn.
Nào là đồng hồ, khăn quàng cổ, găng tay, còn có những tấm vải màu sắc sặc sỡ mà ở huyện thành chỗ nhà cô chưa từng được bài bán.
Chính vì thế, những mặt hàng này rất hút khách, chậm chân một cái là bị người khác đoạt mất ngay cho nên Lâm Thanh Hoà không hề khách khí, hôm nay nhất định phải gom hàng.
Người bán hàng đã luyện được con mắt nhìn người tinh tường, thấy cô gái mới tới có khí chất hơn người, lân la hỏi thăm mới biết thì ra là sinh viên đại học Bắc Kinh tới đại học Thượng Hải giao lưu, tức khắc ánh mắt nhìn Lâm Thanh Hoà thay đổi liền, thái độ đon đả niềm nở hơn hẳn đối với những người khách khác.
Thật sự Lâm Thanh Hòa không hề có ý định muốn khoe khoang, nhưng thời buổi này là như vậy, ra đường phải gắn tí phông mác thì người ta mới cư xử với mình lịch sự nếu không thì mắt họ cứ hếch lên trời ấy, thái độ khinh khỉnh rất ư là khó chịu.
“Hiếm lắm mới có dịp lại đây, thấy đồ đẹp quá định mua nhiều chút về làm quà nhưng mà khi đi hơi vội cho nên tôi quên mang theo tem phiếu mất rồi.” Lâm Thanh Hoà như vô tình như cố ý chìa cái thẻ sinh viên của mình ra, chớp chớp mắt bày ra vẻ tiếc nuối nhìn người bán hàng.
Cô bán hàng ngay lập tức bắt được ý tứ: “Có vài tấm vải hơi lỗi một chút nhưng mà chất lượng miễn chê, không biết em gái có thích không.”
“Chị lấy cho em xem trước được không?” Lâm Thanh Hoà không khách sáo yêu cầu xem hàng.
“Thế em gái đứng đây chờ chị chút nhé.” Nói rồi cô bán hàng đi tới nói nhỏ vào tai một người khác, người nọ liền đứng dậy đi lấy hàng.
Cô bán hàng quay trở lại tranh thủ hỏi thăm Lâm Thanh Hoà tình hình bên phía thủ đô.
Lâm Thanh Hoà trước giờ luôn biết người biết ta, người ta đã tạo điều kiện thuận lợi cho mình, mình cũng sẽ có qua có lại, nhưng tất nhiên cô không nói toàn bộ, chỉ nói một ít giữ lại một ít.
Tồng tộc kể ra hết, người ta không cho rằng mình thật thà đâu, có khi còn cười mình là đứa ngốc đó.
Vải được đưa ra tới, Lâm Thanh Hoà trực tiếp chọn lấy hai tấm.
Trả tiền xong, cô ôm hai tấm vải tìm tới chỗ vắng người, thu vào trong không gian rồi quay trở lại quầy hàng ban nãy.
Thấy khách quay lại, người bán hàng cười rạng rỡ: “Chị cứ lo em không quay lại nữa chứ.”
Người ta tặng mình mặt cười, mình cũng đáp lễ lại câu khen cho vui vẻ đôi bên, Lâm Thanh Hoà cười: “Phải quay lại chứ, những thứ khác em đã mua đâu. Đồ ở đây đẹp quá, lại còn rẻ hơn chỗ em nữa.”
“Hàng chỗ chị đều là hàng mới về không đó, kiểu dáng mẫu mã đảm bảo mới nhất trị trường, chạy hàng lắm em, nào, em thích cái nào, lại đây chọn đi.”
Hiếm khi gặp được sinh viên đại học Bắc Kinh, đặc biệt còn hỏi được một vài thông tin hữu ích đủ để cho cô lên mặt với đám chị em một phen.
Lâm Thanh Hoà vừa lựa vừa giả vờ lẩm bẩm ồ cái này hợp với cô bảy này, lấy cái này cho bà tám đi, thêm cái này cho dì chín, thím mười…mua không mất tem phiếu cho nên Lâm Thanh Hoà mua thả phanh, nhiều nhất là găng tay và khăn quàng cổ.
Lựa xong, cô còn cười giải thích: “Khó lắm em mới qua đây được một chuyến, trong nhà thân thích lại đông, tặng người này thiếu người kia thì cũng không được hay cho lắm.”
Người bán hàng không nói gì, vừa thoăn thoắt tính tiền vừa hỏi: “À có đồng hồ đấy, em có muốn xem thử không, cũng là hàng mới nhập luôn.”
Thật ra Lâm Thanh Hoà sợ bâng quơ thôi chứ người bán hàng chả quan tâm đâu vì họ còn đang bận hâm mộ muốn chết đây này, đúng là người thủ đô có khác, giàu thật đấy, vung tay một cái là mua không biết bao nhiêu đồ.
Theo lời chào mời, Lâm Thanh Hoà liền đưa mắt ngắm nghía đồng hồ, cuối cùng cô chọn hai cái đồng hồ nữ và ba cái đồng hồ nam.
Một đống đồ phía trước cũng đã tốn một mớ rồi, giờ thêm năm cái đồng hồ nữa, vị chi là bay mất hơn 600 gần 700 đồng.
Một cái đồng hồ ở đây có giá hơn 100 đồng, xách về chợ đen huyện thành bán sang tay cũng phải dao động trong khoảng 200 tới 230 đồng, mỗi cái lời hơn trăm đồng, làm không? Tất nhiên là làm chứ!
Đúng như lời người bán giới thiệu, những chiếc đồng hồ này đều là loại mốt nhất Thượng Hải, được thiết kế theo phong cách phương Tây, đeo lên tay đi ra ngoài thì thôi rồi oách cực kỳ luôn, mẫu mã đẹp mắt, Lâm Thanh Hoà tin vào mắt thẩm mỹ của mình, chắc chắn nhập vào sẽ không sợ bị tồn kho.
Lại còn không yêu cầu phiếu công nghiệp nữa chứ, quá hời rồi, thế nhưng Lâm Thanh Hoà cũng hiểu thế nào là chừng mực, không thể mua quá nhiều ở cùng một chỗ được, từng này thứ là đủ rồi, cô nhanh chóng thanh toán cho xong, tìm chỗ vắng để cất đồ rồi đi thẳng sang thương trường khác. Tại đây, cô mua thêm mấy cái đồng hồ nữa, ngoài ra còn có quạt điện và đài radio.
Đương thời, đồng hồ, quạt điện, radio đều được xếp vào mặt hàng xa xỉ phẩm.
Mặc dù Lâm Thanh Hoà biết song song với sự phát triển của nền kinh tế thị trường, tem phiếu sẽ từ từ từng bước biến mất nhưng cô không ngờ mới lúc này thôi mà thương trường tại thành phố Thượng Hải đã bắt đầu không đòi tem phiếu rồi.
Giao dịch mua bán vô cùng thuận tiện, đơn giản và dễ dàng. Không hổ danh là “ma đô”, tốc độ phát triển nhanh như vũ bão.
(*) Ma đô: Năm 1924, nhà văn Nhật Bản Tsukaze Muramatsu xuất bản cuốn “The magic city”, tên tiếng Trung là “Ma đô”, dựa trên kinh nghiệm sống của ông ở trong và ngoài khu Tô Giới, Thượng Hải. Đây cũng là lần đầu tiên thuật ngữ “ma đô” được xuất hiện trong lịch sử. Và gần một thế kỷ qua đi, mỗi khi người ta nhắc tới Thượng Hải, nhắc tới thành phố không tưởng này người ta vẫn không tìm thấy bất cứ ngôn từ nào có thể thay thế thuật ngữ “ma đô”.
Lâm Thanh Hoà kiểm tra một chút, hôm nay thu hoạch cũng kha khá rồi, nên dừng lại, kẻo động tĩnh lớn quá sẽ dẫn tới sự chú ý không hay.
Hơn nữa từng này mang ra chợ đen cũng kiếm lời được một khoản nặng tay rồi. Chung quy thì làm người không nên tham quá, tiền kiếm không hết, ăn ít một chút sẽ ăn được về lâu về dài.
Lâm Thanh Hoà không do dự, xoay gót rời khỏi thương trường.
Ngày hôm sau, cô cùng đoàn ngồi xe về Bắc Kinh.
Về tới nơi, Lâm Thanh Hoà liền cho Chu Khải một cái đồng hồ.
Thời này sinh viên đi học đã làm gì có đồng hồ đeo tay, Chu Khải kinh hỉ, cái miệng há hốc mãi không khép lại được…
Nó vẫn không tin vào mắt mình, lắp bắp hỏi lại: “Mẹ…mẹ cho con thật á?”
Cái thằng không có tiền đồ này, Lâm Thanh Hoà ghét bỏ: “Không muốn?”
Chu Khải mừng rỡ reo lên: “Muốn !!! Muốn chứ ạ, sao có thể không muốn được…Chà chà… mẹ bỏ tiền mua cho con luôn, ghê ghê ghê, con đúng là con trai ruột của mẹ mà..”
Trời ơi, đồng hồ đeo tay đó, nó mơ ước lâu lắm luôn rồi không ngờ hôm nay mẹ đã giúp nó biến ước mơ thành hiện thực.
Lâm Thanh Hoà dặn dò: “Được rồi, đeo đồng hồ đi đâu thì đi đi, nhưng mà trung tuần tháng sau nhớ phải cùng mẹ về quê đấy, có biết chưa?”
“Dạ biết ạ.” Chu Khải liên tục gật đầu rồi thấp giọng hỏi: “Mẹ ơi, cái này có phải mẫu mới nhất của Thượng Hải không hả mẹ?”
“Ờ, mốt nhất đấy, 250 đồng một cái, đắt muốn chết.” Lâm Thanh Hoà nói khoác không chớp mắt.
Chu Khải nín thở: “Trờiii, sao mẹ mua cái đắt thế? Mua cho con cái hơn trăm là được rồi.”
100 cũng đã là đắt lắm rồi, nó chỉ dám ước ao thôi ấy.
“Khó lắm mới mua được một cái này thôi đấy, dùng đi.” Nói rồi cô xua tay đuổi nó đi chơi còn mình quay về phòng ký túc nghỉ ngơi.