Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 247: Chó không sủa là chó cắn
Lần đi Thượng Hải này, Lâm Thanh Hoà gom được không ít hàng. Nhưng cô đã suy tính rồi, sẽ không bán tại thị trường Bắc Kinh. Thứ nhất, không quen thuộc đường đi nước bước, thứ hai, con người ở đây quá khôn khéo.
Là một tay buôn bán già đời tại thị trường chợ đen huyện thành, cô nắm rất rõ thị yếu người dân ở đó, đặc biệt là những người trẻ tuổi họ cực chuộng đồ nhập từ các thành phố lớn.
Kể ra thì cũng đúng thôi, chợ quê chỉ bán lèo tèo vài món đồ, màu sắc đơn điệu, mẫu mã nghèo nàn chứ đâu được như các thành phố lớn Bắc Kinh, Thượng Hải, tập trung đa dạng các loại mặt hàng, kiểu dáng thì mới lạ, đẹp mắt, đặc biệt hợp xu thế giới trẻ.
Thế cho nên, nếu chuyển số hàng này về quê, chắc chắn sẽ rất hút khách.
Hội nghị giao lưu trao đổi kinh nghiệm giữa hai trường đại học Bắc Kinh và Thượng Hải đã kết thúc tốt đẹp, sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, Lâm Thanh Hoà quay về trường tiếp tục công việc học tập của mình.
Tháng 11 âm lịch, trong ký túc xá xảy ra một vụ việc động trời.
Trần Tuyết… sinh non!
Nguyên nhân là do ngã cầu thang.
Gần đây thời tiết rất lạnh, tuyết rơi dày, cầu thang trơn trượt, trong lúc nhất thời không để ý cô ta trượt chân, lăn từ tầng trên xuống dưới lầu.
Vốn dĩ té ngã là chuyện hết sức bình thường, mọi người cũng không để ý lắm nhưng một người bạn khá thân với Trần Tuyết đã tung tin ra Trần Tuyết ngã sảy thai.
Người bạn này cũng đã kết hôn, sinh con cho nên kinh nghiệm đầy mình, nhìn thoáng một cái là cô ta biết phụ nữ đang mang thai hay là không.
Cả ký túc xá nữ xôn xao, ồn ào bàn tán.
Lâm Thanh Hoà nghe xong chỉ nhún vai rồi bỏ đi, chuyện này có gì đâu mà bất ngờ. Cô đã từng bắt gặp Trần Tuyết đi cùng với một người đàn ông, cử chỉ đôi bên thân mật suồng sã, mắt đưa mày lại quyến rũ mị hoặc, nhìn qua là biết quan hệ không hề đơn giản.
Nam nữ nhìn nhau kiểu này chỉ có duy nhất một khả năng là đã lên giường cùng nhau chứ đối tượng yêu đương bình thường không có ai thể hiện như vậy hết.
Những ai đã có chồng, chỉ cần nhìn sơ là nhận ra ngay, làm sao mà giấu được, nhưng mà có thế nào đi nữa thì đây cũng là chuyện nhà người ta, Lâm Thanh Hoà không thích tham gia bàn luận.
Nhưng Vương Lệ và các bạn nữ khác thì nhao nhao đứng ngồi không yên, trời ơi, chuyện này quá sức chấn động rồi!
Đặc biệt là Vương Lệ, sau khi chạy đi khắp nơi hóng hớt, ôm một bụng chuyện bát quái không biết xả cùng ai, cô ấy tức tốc chạy về kiếm Lâm Thanh Hoà: “Trời đất ơi, mình không tin luôn ấy, chuyện này quá kinh thiên động địa rồi, mình không ngờ cô ấy dám làm vậy luôn. Một đằng thì ruồng bỏ chồng con, một đằng thì lén lút quan hệ với người đàn ông khác, không kết hôn mà dám ngủ với nhau???”
Lâm Thanh Hoà nhíu mày: “Kệ đi, đừng quản nhiều.”
Vương Lệ bực tức: “Mình nào muốn quản nhiều nhưng mà cứ nghĩ đến chuyện phải ở cùng với loại người này trong một phòng ký túc là mình không thể chấp nhận được.”
Trước đây, cả ngày Trần Tuyết giở tính tiểu thư, kiêu căng, ngạo mạn, cứ õng à õng ẹo lởn vởn trước mặt, Vương Lệ đã cực khó chịu nhưng vẫn cố nhắm mắt làm ngơ coi như không thấy. Nhưng mà mấu chốt nằm ở đây, với cái loại chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục, ngàn vạn lần Vương Lệ không thể chấp nhận nổi. Mới trải qua có một năm đầu đại học thôi mà, thật là hết biết phải nói sao với cô ta!
Lâm Thanh Hoà cũng cảm thấy rất phản cảm, nhưng cô nhíu mày nói: “Điều kiện phòng ốc hạn chế, đâu phải thích đổi là đổi được đâu.”
Khu ký túc xá chỉ có từng đấy phòng mà số lượng sinh viên lại vượt mức, Vương Lệ cũng biết việc đổi phòng là điều không thể nào, cô chỉ đành cắn răng nói: “Đúng là cái loại không biết xấu hổ, quá đáng!”
Tính ra Vương Lệ với Lâm Thanh Hoà còn hiền chán, chỉ ngầm nói với nhau cho bõ ghét thôi chứ còn những người khác thì tỏ thái độ ra mặt, ý tứ rất rõ ràng, phải đuổi Trần Tuyết ra khỏi phòng, ngay lập tức!
Một người trong phòng lên tiếng: “Ngày thường ở cùng với nhau xảy ra chút chuyện khắc khẩu, cãi vã còn có thể bỏ qua được. Nhưng tôi không chấp nhận sống chung với loại người như cô ta.”
Có người mở đầu tức khắc sẽ có người hùa theo: “Tôi tán thành! Chưa chồng mà chửa là cái thể loại gì? Vì một mình cô ta mà ảnh hưởng tới mặt mũi của cả phòng. Ở cùng một chỗ với cô ta quá xấu hổ.”
Thấy ý kiến của mình được các bạn tán đồng, người đầu tiên càng nói càng hăng: “Cái gì mà chưa chồng? Ủa, cô không biết hả? Bên ngoài người ta đang nói ầm lên kia kìa, ở nông thôn cô ta đã gả chồng rồi, còn sinh một trai một gái nữa cơ mà.”
“Má ơi, thật á? Cô ta mất hết liêm sỉ rồi. Nếu mà như trước đây thì đã bị lôi ra cạo đầu, diễu phố, đấu tố tội danh thông dâm rồi, cả làng cả nước người ta phỉ nhổ đánh vào mặt cho ấy chứ. Hay là không bị đấu tố nên cô ta không biết xấu hổ?”
Từ sau sự kiện Tứ nhân bang, bên trên đã quyết định bãi bỏ hoàn toàn việc tố giác và chỉ trích công khai người khác.
Tựa như Vương Linh và Chu Cùng ở Chu gia thôn, trước đây cứ dăm bữa nửa tháng lại bị bắt đi diễu phố, phê đấu trước bàn dân thiên hạ, bây giờ tuy rằng thoát được kiếp nạn nhưng từng ấy thời gian cũng đủ huỷ hoại người không ra người ma không ra ma rồi.
“Các người dám nói thêm một câu nữa thử xem!!!” Trần Tuyết nằm nghỉ trên giường, mặt mũi tái xanh nhợt nhạt, nghe mấy cô bạn cùng phòng lời qua tiếng lại nói xấu mình, Trần Tuyết giận điên người.
Vương Lệ lập tức gia nhập trận chiến: “Sao? Cô dám làm mà không cho người khác nói à? Chính mình dẫm đạp lên tự trọng và tự tôn của bản thân bây giờ còn nằm đó trách móc ai?”
“Phải đấy, đúng là con sâu làm rầu nồi canh, không ngờ vào đây mà cũng đụng trúng người đàn bà lăng loàn.”
“Đuổi cô ta đi đi, nhân phẩm như vậy mà cũng vượt qua thẩm tra chính trị sao?”
Theo quy định thời này, sau khi nhận giấy báo trúng tuyển, thí sinh bắt buộc phải tham gia một đợt thẩm tra chính trị, nếu thông qua mới được phép nhập học đại học, nếu không thông qua thì trực tiếp bị đánh rớt, chỉ có thể quay về quê làm ruộng.
Cô một câu tôi một câu, cả phòng ký túc nhao nhao như cái chợ vỡ, từ đầu đến cuối Lâm Thanh Hoà không nói một lời nào, tuy nhiên thái độ rất rõ ràng, cô không ưa Trần Tuyết.
Đúng là sáu cô gái sống chung trong một phòng ký túc sẽ không tránh khỏi vài ba lần cãi cọ vặt vãnh, tuy nhiên việc phân công trực nhật luôn rất rõ ràng và mọi người đều vui vẻ hoàn thành nhiệm vụ, duy chỉ có đến phiên Trần Tuyết là phải thúc giục mỏi miệng cô ta mới chịu làm.
Sống trong một tập thể mà ích kỷ, lười biếng, đùn đẩy trách nhiệm, Lâm Thanh Hoà rất ghét kiểu người như vậy.
Đang trong lúc trận chiến nổ ra căng thẳng, Vương Mỹ, một thành viên sống trong phòng, đồng thời là người có quan hệ thân thiết nhất với Trần Tuyết, mở cửa đi vào.
Đối diện với những lời mỉa mai thậm chí là mắng chửi của những người khác, Trần Tuyết luôn duy trì gương mặt lạnh lùng cùng nụ cười châm chọc, chỉ đến khi nhìn thấy Vương Mỹ, thái độ Trần Tuyết lập tức thay đổi, gương mặt vặn vẹo, cặp mắt đỏ sọc, dường như chỉ muốn lao lên ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện.
Cảm nhận được hận ý phát ra từ phía Trần Tuyết, Vương Mỹ rùng mình, hơi hơi sợ hãi: “Trần Tuyết…bạn…sao bạn lại nhìn mình như vậy?”
Trần Tuyết nghiến răng nghiến lợi: “Người ta nói không sai chó không sủa là chó cắn! Hôm nay xem như tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của cô, đồ xảo trá, khốn nạn!”
Chuyện này từ đầu tới cuối chỉ có một mình Vương Mỹ biết, bây giờ tất cả mọi người đều biết, không phải cô ta nói ra thì còn ai vào đây nữa?!
Vương Mỹ cũng đỏ mặt tức giận: “Tôi có cố ý đâu, lúc giúp cô đi vất cái thứ đó đúng lúc có người đi ngang qua trông thấy, bị ép hỏi, tôi không thể không nói.”
“Con khốn nạn này!” Trần Tuyết với lấy cái cốc tráng men ở mép giường ném thẳng vào mặt Vương Mỹ.
Tiếng hét, tiếng chửi, tiếng ném đồ ồn ào, náo loạn hết cả lên.
Những chuyện như thế này dẫn tới hậu quả vô cùng nghiêm trọng, có lẽ ở thời hiện đại chuyện này không là gì nhưng ở thời đại này nó là chuyện cực kỳ khủng khiếp. Dù cho đất nước đang tiến hành cải cách, bầu không khí đã đỡ ngột ngạt hơn, nhưng nên nhớ hiện giờ vẫn chỉ mới là năm 78, chưa thể thoáng như thời sau được.
Mọi người cữ ngỡ sau khi sự việc vỡ lở ra, Trần Tuyết sẽ bị người đàn ông kia ruồng bỏ, nhưng bất ngờ thay, hai người vẫn nắm chặt tay, sống chết không rời, lại còn trưng ra bộ mặt ảo não, tiếc thương cho đứa con chưa thành hình.
Những cái này, Lâm Thanh Hoà không trực tiếp chứng kiến, chỉ nghe người khác kể lại. Nhưng thông qua miệng người khác cũng đủ khiến cô nổi hết da gà, quá ghê tởm!
Ai diễn trò thì cứ diễn trò, chẳng ảnh hưởng tới vận hành của đất trời. Càng tiến gần về cuối năm, thời tiết càng ngày càng lạnh giá.
Gió lạnh đi kèm với khô hanh.
Hôm nay, Chu Khải lại tới đưa canh cho mẹ.
Lâm Thanh Hoà hỏi nó: “Đêm ngủ có bị lạnh không? Chăn nệm đủ ấm không con?”
Chu Khải đáp: “Đủ ấm ạ, chỗ mẹ thế nào?”
Hôm nhập học, nó vác theo cái chăn bông sáu cân cùng cái nệm giường dày bịch, với lại thanh niên trai tráng nào có biết lạnh là gì.
Trong phòng ký túc của nó có một cậu bạn nhà quá nghèo chỉ có một cái chăn bông rách bươm, nhìn là biết không đủ cản gió rồi nhưng mà Chu Khải không thể rủ ngủ chung. Không phải nó ích kỷ mà là vì cậu bạn kia quá tiết kiệm, cả năm không chịu tắm rửa, cơ thể bốc mùi hôi lắm luôn, đứng gần một chút là điếc cả mũi.
Mùa đông giá rét, Chu Khải cũng không phải loại cuồng tắm nhưng được mẹ giáo dục vệ sinh sạch sẽ từ bé, ít nhất mỗi tuần nó cũng phải đi tới nhà tắm hai lần.