Editor: Tựa Thủy Lưu Niên
Chương 248: Nghỉ đông về nhà
Chăn và nệm của hai mẹ con được chuẩn bị cùng loại với nhau cho nên giường của Lâm Thanh Hoà cũng rất ấm áp, hoàn toàn không sợ bị tỉnh ngủ vì lạnh.
Món canh hôm nay Chu Khải đưa tới canh gà ác.
Mở nắp cặp lồng ra, khói bốc lên đưa theo hương thơm ngào ngạt.
Lâm Thanh Hoà uống vài hớp rồi hỏi: “Làm suốt thế này có phiền nhà người ta quá không con?”
Chu Khải lắc đầu: “Không đâu ạ. Mẹ Quốc Lương rất tốt. Lần trước con qua đó, biết con chưa ăn cơm, dì còn giữ con lại nấu cho con một chén mì.”
Ba mẹ Quốc Lương rất thịnh tình, cho nên Chu Khải cực kỳ thích sang đó chơi. Được cái nó là đứa rất hiểu chuyện, ngẫu nhiên sẽ mang tặng ít đồ, hôm thì con gà, hôm thì con cá.
Sực nhớ ra một chuyện, Chu Khải cười nói tiếp: “À, lần trước ba Quốc Lương tới trường đưa đồ cho cậu ấy còn nói muốn gặp người mẹ đã dạy dỗ ra được đứa con trai giỏi giang, ưu tú như con đây.”
Nghe tới đây Lâm Thanh Hoà lờ mờ đoán ra được điều gì đó. Cô hỏi con : “Hôm nào cơ?”
Chu Khải vẫn vô tư cười nói: “Lần trước ấy, đúng cái hôm mẹ đi Thượng Hải giao lưu.”
Ồ, ra vậy, Lâm Thanh Hoà gật gù rồi nói: “Đợt đó đi Thượng Hải mẹ có mua được một cái khăn quàng cổ, đặc biệt thích hợp với người tầm tuổi mẹ. Hôm nào có thời gian con cầm sang tặng mẹ Quốc Lương đi, chuyển lời rằng mẹ mua từ Thượng Hải về, hy vọng mẹ cậu ấy không chê.”
Sau đó cô đi vào phòng ký túc, kỳ thật là vào không gian riêng, lấy ra một cái khăn quàng cổ, kiểu dáng và mẫu mã đều bắt kịp trào lưu đương thời.
Chu Khải nhìn thấy vội nói: “Đẹp quá, mẹ giữ lại dùng đi.”
Màu đỏ là xu hướng của năm nay, quá rực rỡ, Lâm Thanh Hoà không thích lắm, cô cảm thấy tự mình đan một cái có khi còn đẹp hơn.
“Phiền người ta hầm canh cho mình bao lâu nay, không lấy gì đáp lễ thì không phải phép cho lắm. Con cứ cầm qua đi, coi như một chút thành ý của mẹ. Gia đình cậu bạn con rất tốt.”
Người ta tốt với mình thì mình đáp lại, trước mắt cứ giữ mối quan hệ như vậy đã. Con chuyện duyên phận gì đó thì để ông tơ bà nguyệt lo đi, khi nào tới hẵng hay.
Lúc mẹ Quốc Lương nhận được chiếc khăn quàng Lâm Thanh Hoà tặng, cô thích vô cùng. Thật ra cô đã có một cái, nhưng đeo nhiều năm lắm rồi, đang tính đổi chỉ là vẫn còn hơi lăn tăn, hôm nay nhận được món quà như ý, bảo sao cô không vui cho được.
Mẹ Quốc Lương thích lắm nhưng vẫn hơi nhíu mày suy tư: “Ba nó này, anh nói xem em có nên nhận không nhỉ?”
Ba Quốc Lương nhìn ra được sự thích thú trong mắt vợ, anh cười nói: “Em cứ nhận đi, rồi khi nào Chu Khải sang đây em nấu đồ ăn ngon cho nó là được.”
Mẹ Quốc Lương cười bẽn lẽn: “Ngại quá à!”
Ba Quốc Lương không ngần ngại trêu chọc cô vợ: “Không phải có người mong gả con gái cho nhà người ta sao? Đó, bà thông gia tương lai của em tặng khăn quàng cổ đó, thôi nhận đi mà, còn ngượng ngùng chi nữa.”
Bị nói trúng tim đen Mẹ Quốc Lương xấu hổ, giả vờ hùng hổ đánh yêu chồng một cái: “Thế này xem ra cũng không phải kiểu người khó ở chung nhỉ?!”
“Yên tâm đi, người ta là người có học thức, hiểu lý lẽ.” Ba Quốc Lương ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng trộm nghĩ, bà xã toàn lo mấy cái không đâu, cái đáng lo thì không lo, chứ ông thấy Chu Khải và con bé nhà mình chẳng có tí ý tứ gì với nhau, hai đứa nó chỉ xem nhau như bạn học bình thường.
Nhưng mà cái này anh không thể nói ra được, phụ nữ mà, toàn thích mơ tưởng xa vời thôi.
Từ sau khi gửi tặng cái khăn, Lâm Thanh Hoà cũng không hỏi tới nữa nhưng sau đó nghe con trai kể nhà người ta mời nó sang ăn hai bữa tiệc lớn.
Chân chính bước vào tháng 12, vạn vật như muốn đóng băng luôn, mà ký túc xá lại không có lò sưởi nữa chứ, khổ nhất là chuyện uống nước ấm, khổ nhì là chuyện đi vệ sinh.
Lâm Thanh Hoà cực kỳ sợ lạnh, cho nên nếu không có việc gì gấp thì đừng hòng lôi được cô rời giường.
Bây giờ trong phòng ký túc xá chỉ còn lại năm người, Trần Tuyết đã dọn đi rồi. Mọi người không ai muốn chứa, thế nên nghỉ ngơi vài ngày, Trần Tuyết quật cường dọn ra ngoài ở.
Lâm Thanh Hoà chả quan tâm, ở cũng được, đi cũng được, đừng làm phiền cô là được, bây giờ đầu óc cô đang đếm ngược thời gian đây, còn một tuần nữa là nghỉ đông, rất nhanh sẽ được về nhà gặp người thương.
Đúng là đoạn đường trở về chả khác gì đi hành xác nhưng cô không nề hà vất vả, lần này có thể ở nhà tới mùng 10 tháng giêng.
Năm học mới sẽ được khai giảng sau ngày 10.
Có thể nói, hệ thống giáo dục đang từng bước được tiêu chuẩn hoá, các chế độ khen thưởng cũng được ban hành rộng khắp.
Bên cạnh đó Trường đại học Bắc Kinh cũng cổ vũ, khuyến khích sinh viên tiếp tục ở lại học tập, hy sinh một vài năm để có được tương lai tươi sáng hơn.
Giáo sư hướng dẫn Lâm Thanh Hoà là một phụ nữ trung niên, cô rất hy vọng tết này Lâm Thanh Hoà sẽ ở lại trường vì cô rất xem trọng tài năng của nữ sinh viên này, thậm chí đã từng nói qua với Lâm Thanh Hoà về việc ở lại trường làm giảng viên sau khi tốt nghiệp.
Lâm Thanh Hoà tỏ ý nếu có cơ hội cô sẵn sàng ở lại trường.
Là quá sẵn sàng ấy chứ, nếu thực sự cô có thể làm giảng viên đại học thì vấn đề hộ khẩu có thể được giải quyết rồi.
Nhưng đối với kỳ nghỉ Tết trước mắt, Lâm Thanh Hoà vẫn lắc đầu từ chối: “Người nhà em đều mong em về, ai cũng dặn nhất định em phải về.”
Giáo sư cũng không miễn cưỡng, gật đầu dặn dò: “Vậy em về đi, nhưng đừng vui quá mà để rơi rụng hết kiến thức Anh ngữ đấy nhé.”
Lâm Thanh Hoà mỉm cười: “Nhất định sẽ không đâu ạ.”
Giáo sư gật đầu hài lòng rồi cô trò tạm biệt nhau.
Trung tuần tháng 12, Lâm Thanh Hoà và Chu Khải ngồi xe lửa về quê.
Ngồi xe lửa chỉ mất hai ngày nhưng về tới thôn phải mất thêm hai ngày nữa, tổng cộng là bốn ngày.
Lắc lư trên xen, Chu Khải tìm chủ đề nói chuyện phiếm cho đỡ buồn: “Mẹ, cả kỳ nghỉ chỉ có 25 ngày. Lộn đi lộn về mất xừ 8 ngày, tổng cộng chúng ta chỉ có thể ở nhà 17 ngày.”
Lúc cần dạy là Lâm Thanh Hoà chưa bao giờ khách khí: “Dù chỉ ở được có 1 ngày cũng phải về.”
Chu Khải chỉ nói miệng vậy thôi chứ thật ra nó không ghét bỏ việc về quê, quê cha đất tổ mà, làm sao ghét bỏ được chứ?
Hơn nữa nó cũng rất nhớ cha, hai thằng em trai và ông bà nội.
Hồi giữa năm chiều cao của Chu Khải chạm mức 1m83, Lâm Thanh Hoà bắt đầu lo lắng, cao quá sẽ mất vẻ soái ca, lại thành lênh kha lênh khênh, xấu!
Cũng may, nửa cuối năm, tốc độ cao của nó có chiều hướng giảm dần. Lâm Thanh Hoà mới tạm yên tâm, khả năng cao là thằng này phát triển nhanh, đến một thời điểm nhất định cơ thể sẽ tự động chững lại.
Cuối cùng, hai mẹ con cũng về tới huyện thành, mệt chết người!
Rẽ vào nhà Chu Hiểu Mai nghỉ một chút, tới tầm hơn 7 giờ, tuy đã hơi trễ nhưng cả hai mẹ con đều nôn nóng về nhà ngay, không muốn ở lại qua đêm.
Chu Hiểu Mai nào có chịu, cô cản: “ Chị!!! Đã trễ thế này rồi, đi lại chi cho cực, ở đây ngủ một đêm sáng sớm mai hãy về, về nhà bây giờ cũng ngủ chứ có làm được gì đâu.”
Tô Đại Lâm cũng nói thêm vào: “Chị…Chị ở….ở lại một đêm…”
“Không được, kỳ này chị được nghỉ ít lắm, có mấy ngày thôi à nên phải tranh thủ.” Lâm Thanh Hoà nói xong, lấy ra một hộp bánh tám cái và một con vịt quay Bắc Kinh đưa cho Chu Hiểu Mai: “Quà thủ đô đây… Cũng trễ rồi chị về nha…”
Biết không thể cản được, Chu Hiểu Mai đành đưa xe đạp cho hai mẹ con đạp về thôn.
Lâm Thanh Hoà với Đại Oa đi rồi, Chu Hiểu Mai mới nói với chồng: “Chị tư cũng thật là, đường xá xa xôi, về là tốt rồi còn xách theo quà cáp nữa…”
Tô Đại Lâm nhìn vợ cười trìu mến: “Tốt…tốt với em…”
Chu Hiểu Mai nhoẻn miệng cười, xoay người cầm hộp bánh và con vịt vào phòng bếp, cắt nửa con đưa cho Tô Đại Lâm mang sang biếu cậu mợ bên kia nếm thử đặc sản Bắc Kinh. Nửa con không đáng là bao nhưng thể hiện được tâm ý.
Lúc Lâm Thanh Hoà và Chu Khải đạp xe về tới nhà, mọi người đang chuẩn bị đi ngủ.
Mẹ và anh cả cùng về, hạnh phúc đến quá bất ngờ, Nhị Oa, Tam Oa vui bung nóc, đêm nay khỏi ngủ luôn cũng được.
Lâm Thanh Hoà vào nhà liền nói: “Nhị Oa, giúp mẹ đun một nồi nước nóng với, mẹ ngứa quá, sắp chịu không nổi rồi.”
Đêm nay mà không tắm một cái thì cô gãi lột da ra mất.