Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 249: Nghỉ đủ chưa?
Lúc này ông bà Chu đã về Chu gia nghỉ ngơi cho nên hiện giờ trong nhà chỉ có hai vợ chồng cùng ba thằng con trai.
Lâm Thanh Hoà mệt rã người, chả thiết tha làm cái gì nữa, quà bánh, đồ đạc gì đó cô để hết ở phòng khách cho ba đứa nhỏ toàn quyền xử lý, còn cô cùng chồng vào phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng, giường đất đã được thiêu ấm áp, Lâm Thanh Hoà trút bỏ mớ quần áo mùa đông nặng nề, dày bịch, nhảy lên giường, cuộn mình, vùi sâu vào cái chăn bông êm ái, mềm mại và quan trọng là ấm sực.
Chu Thanh Bách mỉm cười yêu chiều, anh ngồi bên mát xa cho vợ.
Lâm Thanh Hoà thoải mái duỗi tay duỗi chân, lim dim mắt, rầm rì nói: “Không uổng công em đi một chuyến thật xa về đây để được anh thương…”
Chu Thanh Bách mềm nhũn tim, nói: “Đợi lát nữa tắm xong rồi đi ngủ sớm.”
“Vâng…” Lâm Thanh Hoà hữu thanh vô lực đáp. Đấy là cô đã mua loại giường mềm rồi đấy, chứ mua ghế cứng chắc gãy cái lưng già này mất thôi.
Rất mau, Nhị Oa đã đun sôi một thùng nước lớn.
Trong nhà có hai cái thùng tắm, một là của vợ chồng cô, một là của bọn trẻ, không dùng lẫn vào nhau.
Ngâm mình trong làn nước ấm, thật là dễ chịu biết bao. Chu Thanh Bách còn đi vào chu đáo kỳ lưng cho vợ.
Hai vợ chồng tuy rằng xa cách lâu ngày nhưng hiện giờ Lâm Thanh Hoà mệt rũ rượi, chẳng có tâm tình đâu mà nghĩ tới chuyện ân ái, Chu Thanh Bách xót vợ vừa đi một quãng đường xa vất vả cho nên cũng chẳng nổi lên ham muốn.
Tắm sơ một lát rồi thôi vì cũng đã trễ rồi, ngâm lâu sợ cảm lạnh.
Lúc hai vợ chồng bước ra khỏi nhà tắm, ba thằng nhóc con nở nụ cười bí hiểm.
“Mặc kệ các con.” Lâm Thanh Hoà xua xua tay rồi đi thẳng vào phòng, mẹ mệt rồi, ba thằng quỷ muốn nghĩ gì thì nghĩ, kệ!
Cả người sạch sẽ, dễ chịu, vừa đặt lưng xuống giường một cái là Lâm Thanh Hoà chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, vợ bất chợt về mang cho Chu Thanh Bách một niềm kinh hỷ quá lớn, anh cứ ngỡ mình đang mơ chứ. Bây giờ được ôm cô trong lòng, cảm nhận sự mềm mại thân thuộc, hít hà hương tóc đã nhung nhớ biết bao đêm, anh mới dám xác định được đây không phải là mơ.
Hai mắt nhắm lại nhưng tay anh vẫn ôm cô thật chặt, cẩn trọng ôm chính hạnh phúc của đời mình.
Lâu lắm rồi Lâm Thanh Hoà mới có được giấc ngủ sâu và ngon đến vậy, đúng là ngủ ở nhà mình có khác. Cô ngủ suốt từ hơn chín giờ tối hôm trước đến tận hơn chín giờ sáng hôm nay mới dậy.
Lúc mở mắt ra, đã nghe thấy tiếng bà Chu nói chuyện ở ngoài phòng khách.
Với tay lấy cái đồng hồ, ồ đã muộn vậy rồi cơ à, nhưng mà ổ chăn ấm quá, cô không muốn phải xa nó nhanh vậy đâu, thế là cô nàng quyết định hôm nay nằm nướng khét lẹt luôn!
Một lát sau, Chu Thanh Bách đi vào, nhìn thấy vợ mình đã tỉnh nhưng vẫn nằm uốn éo như con sâu.
“Vợ..…” Chu Thanh Bách vui vẻ nâng tông giọng cao hơn bình thường, anh bước nhanh tới mép giường.
Tối qua về trễ quá, tắm rửa xong một cái là cô đi tìm Chu Công luôn, chưa kịp nói mấy câu với anh.
Thế là hai vợ chồng chẳng màng thời gia, tâm sự một chút, ôm ôm một chút, thân mật một chút.
Lát sau, Chu Thanh Bách sợ vợ đói nên đi xuống bếp múc cho cô một chén cháo nóng bưng vào phòng.
Cháo thịt nạc, thơm quá!
“Em phải đánh răng đã.” Ngửi mùi một cái là bụng đã biểu tình sôi lên ùng ục, nhưng vẫn phải vệ sinh răng miệng cho sạch sẽ thì ăn mới ngon được.
Cô đi ra ngoài đánh răng, rửa mặt rồi quay vào phòng khách ăn sáng. Lúc này bà Chu đã về Chu gia rồi.
Lâm Thanh Hoà: “Lần này em cầm về mấy con vịt đấy. Anh để hai con lại nhà mình ăn, còn lại chia ra cho mỗi nhà một nửa.”
Muốn mỗi nhà một con là điều không thể, mỗi nhà nửa con thôi. Nhưng mà từng này cũng đủ cho mọi người thấy được thành ý, Lâm Thanh Hoà cô tuy đã đi học đại học nhưng vẫn không quên bổn phận con dâu Chu gia.
Đại Oa xách vịt sang biếu nhà bác cả, bác hai, bác ba, rồi chạy xe đạp đi qua nhà cô lớn và cô hai.
Lớn rồi, phải biết phụ mẹ mới được chứ. Trước giờ, Lâm Thanh Hoà chưa từng ngại ngần trong việc sai sử mấy đứa con.
Nghe tin cô giáo Lâm về, hàng xóm láng giềng kéo tới ngồi chơi, thăm hỏi.
Lâm Thanh Hoà lịch sự vui vẻ đón tiếp khách, không hề tỏ vẻ khinh thường ai hết.
Còn đối với những người trước đây mắng cô ích kỷ, không chịu dạy nhóm thanh niên trí thức, Lâm Thanh Hoà không chấp nhất nhưng thái độ tiếp đón cũng không mấy nhiệt tình.
Cô không phải thánh mẫu, đừng mong cô lấy ơn báo oán. Còn lâu đi!
Gần như mất cả một ngày tiếp khách, lúc tiễn tốp khách cuối cùng ra về, Lâm Thanh Hoà thở phào một hơi, phù!!!!
Buổi tối, cả nhà quây quần ăn cơm, bữa nay ăn đặc sản Bắc Kinh, vịt quay.
Lâm Thanh Hoà nói với Tam Oa: “Để dành cái cổ cho ông nội ăn.”
Cô vẫn còn nhớ lần trước về, ông Chu thích nhất là gặm cổ vịt.
Tam Oa giảo biện: “Con biết mà, con gắp cho ông chứ bộ.”
Ông Chu cười nói: “Cháu thích thì ăn đi.”
Tam Oa lắc đầu: “Ông nội ăn đi, cháu ăn miếng khác cũng được, mùi vị giống nhau mà. Ngon thật…”
Chu Khải gắp một miếng thịt nạc đặt vào chén bà Chu: “Bà nội, bà ăn nhiều vào, sao cứ ngồi cười mãi thế?!”
“Bà vui mà, hôm nay vui lắm!” Khuôn mặt nhăn nheo không giấu được nét vui mừng. Cả nhà ngồi quây tròn quanh mâm cơm, nhìn ba thằng cháu nội thằng nào thằng nấy đều to cao, khoẻ khoắn, bà Chu cười mà khoé mắt rưng rưng, bây giờ có đưa cho bà chén nước lã thì bà cũng uống ra vị ngọt.
Nhị Oa cũng giục: “Bà nội, bà mau ăn đi, ăn xong rồi vui tiếp…”
Lâm Thanh Hoà vừa gắp thức ăn cho Chu Thanh Bách vừa nhằn: “Hồi hè em mới vỗ béo cho anh một chặp, sao mới có mấy tháng mà anh lại gầy như cũ rồi hả?”
Tam Oa: “Chắc cha chưa ăn quen cơm con với anh hai nấu.”
Lâm Thanh Hoà kinh ngạc nhìn thằng thứ hai và thằng út: “Hai đứa con nấu cơm?”
Nhị Oa nhướng mày: “Mẹ đừng coi thường tụi con nha, ăn cũng được lắm đấy.”
Tam Oa gật đầu: “Ông bà đều nói không tệ, chỉ có mỗi cha nói khó ăn.”
Cũng không biết bắt đầu từ nguồn cơn nào, tự nhiên vào một ngày đẹp trời hai anh em nó nổi hứng đam mê trù nghệ cho nên lăng xăng vào bếp bắt bà nội dạy nấu ăn.
Bà Chu nhớ có lần vợ thằng tư nói, đàn ông có nhiều tài nghệ càng dễ kiếm vợ, giống như cha của Thành Thành vậy, cho nên bà liền dạy hai thằng cháu nội, bất ngờ là chúng lại rất có năng khiếu, chỉ tới đâu biết tới đấy, học khá nhanh.
Tất nhiên mới lần đầu đụng vào dao thớt thì làm sao đã ngon ngay được, nhưng hai ông bà vẫn động viên khích lệ tinh thần, chỉ có thằng cha nó là chả khéo léo chút nào, huỵch toẹt một câu khó ăn, làm bà cứ sợ hai đứa nhỏ chịu đả kích sẽ bị tổn thương. Thế nhưng không ngờ, Nhị Oa và Tam Oa không dễ dàng dàng khuất phục, càng bị đả kích lại càng cố gắng luyện tập nâng cao tay nghề.
Buổi tối đi ngủ, Lâm Thanh Hoà nói với chồng: “Sao trước giờ em không biết anh kén ăn nhỉ?!”
Chu Thanh Bách chẳng nói chẳng rằng chỉ lẳng lặng nhìn vợ.
Lâm Thanh Hoà híp mắt cảnh cáo: “Nếu em mà phát hiện ra anh dùng khổ nhục kế, cố tình nhịn cơm để em về nhìn thấy phải đau lòng thì em đảm bảo với anh cả năm sau em sẽ không về một ngày nào nữa, nghỉ phép cũng không về.”
Chu Thanh Bách chột dạ, ho khan một tiếng rồi đánh trống lảng: “Vợ à, không còn sớm nữa, mình ngủ thôi.”
Lâm Thanh Hoà hừ lạnh: “Anh cứ nhịn cho đói chết luôn đi, em mang theo ba thằng con trai đi tái giá.”
“Mơ đi, người đàn ông của em có thể sống đến 100 tuổi.” Chu Thanh Bách nói xong liền ôm vợ ngã nhào xuống giường, tay chân bắt đầu hoạt động lung tung.
Lâm Thanh Hoà vừa tức vừa buồn cười mắng: “Nham nhở.”
Nhưng mà cô cũng nhớ anh quá, nghĩ là làm cô liền hôn cái người đàn ông ấu trĩ này một cái thật mạnh, thật kêu.
Oành! Được vợ tặng một nụ hôn bất ngờ, Chu Thanh Bách sung sướng sôi trào.
Em tặng anh rồi…
Giờ tới lượt anh tặng em…
Tặng qua tặng lại, tặng suốt mấy tiếng đồng hồ….
Giao lưu thân mật mồi hồi, Lâm Thanh Hoà nằm trong lòng chồng tâm sự: “À năm nay chưa khoán đất anh ạ.”
Chu Thanh Bách hỏi lại: “Nhớ lầm thời gian à?”
Lâm Thanh Hoà cười ngượng ngùng: “Vâng, em nhớ lầm. Hình như đến thập niên 80 mới được thì phải.”
Chu Thanh Bách chỉ ừ một tiếng, lúc này việc đó không quan trọng, anh cúi xuống hỏi cô: “Em nghỉ đủ chưa?”
Lâm Thanh Hoà xấu hổ đẩy ngực anh một cái.
Ồ, vợ không từ chối, Chu Thanh Bách bắt được sự đồng thuận, giữ chặt tay vợ, kéo vợ cùng nhau đi lên thiên đường của hạnh phúc.
Ngày hôm sau, đội sản xuất mổ heo, hiện tại heo vẫn thuộc nhà nước quản lý cho nên vẫn chia thịt theo lệ cũ, nhưng không biết sang năm thế nào, nếu có thay đổi thì có lẽ năm nay là năm cuối cùng.
Số lượng thịt được chia ít hơn rất nhiều so với hồi Lâm Thanh Hoà ở nhà. Thì cũng đúng thôi, vì sức lao động trong nhà bây giờ đâu còn nhiều, nhưng Lâm Thanh Hoà chẳng để ý, nhà cô có tiền mà, lấy tiền đi mua thịt là được.
Lâm Thanh Hoà nói với Chu Thanh Bách: “Ngày mai đi lên huyện thành với em một chuyến nhé.”
Hiện tại đang là cuối năm, vừa đúng thời điểm thích hợp tiêu thụ hàng hoá.