Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 260 - Chương 260: Qua Cần Rút Ván

Chương 260: Qua cần rút ván Chương 260: Qua cần rút ván

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 260: Qua cần rút ván

Rất rõ ràng, Lâm Thanh Hoà cất công chuẩn bị nhiều đồ ngon như vậy, cũng vì muốn anh chồng ở nhà được ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi nhiều một chút.

Bà Chu càng nói, Chu Thanh Bách càng nhớ vợ…

Tuy rằng thằng con vẫn mặt sắt đen xì như cũ nhưng bà đẻ ra nó mà làm sao không biết trong lòng nó đang nghĩ cái gì. Bà Chu lắc đầu vừa thương vừa buồn cười, riết rồi chả khác gì thằng Tam Oa.

===

Chạng vạng tối mùng 9, cuối cùng hai mẹ con Lâm Thanh Hoà cũng chạm chân xuống đất Bắc Kinh.

Lâm Thanh Hoà đưa cho con trai một cái bánh bao nhân thịt, coi như giải quyết bữa chiều.

Sau đó, cô quẩy một cái bọc lên vai, tay xách một cái túi, thẳng tiến vào phòng ký túc xá. Chu Khải định chạy lại đỡ nhưng Lâm Thanh Hoà từ chối, đồ đạc chỉ có vài món, không nặng nhọc gì, cô giục nó về phòng nghỉ ngơi cho sớm.

Vương Lệ đã đứng ở hành lang ngó nghiêng từ nãy, vừa thấy thấp thoáng bóng dáng cao gầy quen mắt, Vương Lệ vui vẻ chạy tới: “Mình đoán thể nào hôm nay bạn cũng lên mà.”

Gặp lại cô bạn thân, Lâm Thanh Hoà cũng vui vẻ cười: “Ở lại có nhớ nhà không?”

“Nhớ kinh khủng luôn, nhưng mà anh ấy nói năm nay lại cho con lên đây thăm mình.” Vương Lệ cười bẽn lẽn.

Trước khi cày bừa vụ xuân, có thể tranh thủ thời gian đi một chuyến.

Chu Thanh Bách cũng có tính toán y xì, cũng may Lâm Thanh Hoà phát hiện ra cản kịp, cả một mùa Tết mới ở cạnh nhau xong, chưa xa được mấy ngày đã tất tả chạy lên xong lại vội vã chạy về, có mà dở hơi?!

Vương Lệ nhỏ giọng thì thầm: “Có biến.”

Lâm Thanh Hoà hỏi ngay: “Chuyện gì?”

Vương Lệ thần thần bí bí kể: “Hồi cận Tết, hình như 27 tháng chạp thì phải, chồng Trần Tuyết dắt một trai một gái lên đây tìm mẹ, định đón cô ta về quê ăn Tết.”

Cứ tưởng chuyện gì, lại chuyện này, Lâm Thanh Hoà không hứng thú lắm những cũng lấy lệ nói một câu: “Chắc đôi bên xé mặt chứ gì.”

Làm cô cứ tưởng trong khoảng thời gian về quê ăn Tết, cục diện trên này có xoay chuyển gì chứ.

Vương Lệ nhướng mày khen: “Chính xác, bạn đoán tiếp xem Trần Tuyết phản ứng thế nào?”

Không đợi Lâm Thanh Hoà mở lời, Vương Lệ đã thao thao bất tuyệt kể tiếp. Trần Tuyết thẳng thừng đòi ly hôn, người chồng chịu một cú đả kích cực lớn nhưng không quá mức suy sụp vì lúc dắt con lên đây trong lòng anh ta đã ngờ ngợ đoán trước vài phần, bởi chuyện này là tình hình chung của cả nước, không phải riêng một mình nhà anh.

Từ lúc Trần Tuyết đi học tới nay, không một lần về nhà, cũng không thèm hỏi thăm con cái lấy một câu, thái độ như vậy, rõ ràng quá rồi còn gì?!

Nhưng mà vợ chồng ly hôn, rồi hai đứa con phải làm sao, thế nên người đàn ông cố gắng níu kéo.

Cả ba cha con cùng nhau níu kéo, mong Trần Tuyết hồi tâm chuyển ý, nhưng cô ta rất quả quyết ly hôn là ly hôn, không cần suy nghĩ.

Cũng không biết ai nói cho chồng cô ta biết, Trần Tuyết qua lại với một nam thanh niên trí thức, vừa rồi còn sảy mất một cái thai.

Người chồng cay đắng dắt con về quê, nhưng trước khi về phải tìm bằng được tên đàn ông đồi bại kia, đánh cho hắn một trận vỡ đầu chảy máu phải đưa đi bệnh viện cấp cứu.

Đồng thời chỉ thẳng mặt Trần Tuyết nói đừng bao giờ hối hận đòi quay đầu, từ bây giờ trở đi hai đứa con là của riêng anh ta, chúng không có mẹ.

Rất nhiều người vây lại xem, ai cũng thở dài…

Vương Lệ nghỉ mệt một lát rồi nói tiếp: “Hai đứa nhỏ đều rất thông minh, lanh lợi, nhất là đứa con trai mặt mũi thằng bé sáng sủa lắm, mình đoán lớn lên chắc chắn sẽ thành tài. Chồng con như thế mà bỏ cho được, không hiểu cô ta là cái loại người gì.”

Theo như cô quan sát đánh giá, chồng Trần Tuyết là người đàn ông có cốt khí, không phải hạng kém cỏi bỏ đói vợ con. Nhìn bề ngoài có vẻ anh ta không phải là một người nông dân bần hàn.

Sự thật đúng là như vậy, gả vào một nhà chồng khá giả, nhưng Trần Tuyết vẫn không hài lòng, cô ta cho rằng người chồng và hai đứa nhỏ quê mùa sẽ cản bước tiến của cô ta. Cho nên xoay người một cái, Trần Tuyết liền rũ bỏ quá khứ mà cô ta cho rằng thật đáng xấu hổ.

Lâm Thanh Hoà chả cần hỏi cặn kẽ cũng thừa sức đoán được đại khái. Đời trước, cô gặp đầy cái loại đại gia mới nổi cặp kè tiểu tam, bội bạc người vợ tào khang. Lý do rất đơn giản, người vợ tào khang đã nhìn thấy khoảng thời gian hắn chật vật nhất, khó khăn nhất, còn tiểu tam lại chỉ nhìn thấy bộ dạng hào nhoáng nhất, oai vệ nhất, sẵn sàng tôn sùng hắn như một ông trời con. Vì để thoả cái thói hư vinh rởm đời nên mấy gã đó tìm mọi cách xoá sạch lịch sử u tối. Loại người này là ví dụ điển hình cho câu thành ngữ “qua cầu rút ván.”

Vương Lệ vẫn hăng say buôn chuyện: “Bạn nghĩ tra nam tiện nữ còn có thể tiếp tục nắm tay nhau không?”

Cái này…Lâm Thanh hoà nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đưa ra nhận định: “ Sẽ chia tay.”

Vương Lệ mở to mắt hỏi: “Tại sao? Mình thấy hai người bọn họ bất chấp tất cả, yêu nhau sống chết, thắm thiết quyết chí không rời mà?”

Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt nói: “Ừ, cái tình yêu thắm thiết quyết chí không rời đó cũng không giúp họ xoá được cái thanh danh thối hoắc. Sau này ra trường, với cái đức hạnh đó thì ở đâu người ta nhận. Sớm hay muộn rồi cũng đường ai nấy đi thôi.”

Vương Lệ gật gù, cô bạn thân phân tích chí lý. Không nói mấy chuyện không liên quan nữa, Vương Lệ hỏi Lâm Thanh Hoà: “À, sau này ra trường bạn có tính toàn gì chưa?”

Lâm Thanh Hoà mỉm cười giảo hoạt rồi tiết lộ bí mật cho cô bạn: “Ở lại trường làm giảng viên.”

Vương Lệ không quá bất ngờ, cô chân thành gật đầu: “Thành tích của cậu xuất sắc như vậy, nhất định sẽ được giữ lại, còn mình thì chắc về huyện thành.”

Lâm Thanh Hoà ngạc nhiên: “Với bằng cấp này, bạn thừa sức đi tới các thành phố lớn phát triển, như vậy không tốt hơn sao?”

Tất nhiên Vương Lệ cũng muốn đi chứ, nhưng mà vẫn còn có điểm lăn tăn: “Đi thì phải chịu xa nhà…”

Lâm Thanh Hoà mỉm cười, Vương Lệ cũng giống cô, đều là phụ nữ lưu luyến gia đình, chẳng trách hai người có thể chơi thân được với nhau.

“Sống ở thành phố có nhiều cái lợi, trước mắt về phương diện giáo dục, trường lớp cho bọn trẻ là thấy hơn hẳn ở quê rồi. Nếu bạn lo chồng bạn không có việc làm thì bảo anh ấy mở cái cửa tiệm đi. Lấy rau, củ, quả, lương thực từ dưới quê mang lên bán, ít nhiều gì cũng kiếm được đồng ra đồng vào."

Vương Lệ nghe thấy thế, vội lắc đầu quầy quậy: “Kinh doanh hộ cá thể á? Không được đâu, quá mất mặt.”

“Nếu bạn thấy dựa vào chính đôi tay và khối óc của bản thân để kiếm tiền là mất mặt thì cứ coi như mình chưa nói gì. Dù sao cả nhà mình sẽ dọn lên đây, vợ chồng mình cùng mở một cửa tiệm văn phòng phẩm bán đồ dùng học tập.”

Vương Lệ nhíu chặt mày, mím môi do dự: “Liệu có được không?”

Lâm Thanh Hoà cười: “Chưa biết được, nhìn xem thế cục như nào đã.”

Vương Lệ gật đầu, đúng là bây giờ vẫn có quá sớm để nói lên điều gì.

Học kỳ mới chính thức bắt đầu, sinh viên lại tiếp tục vùi đầu vào sách vở.

Ba địa điểm hoạt động chính của Lâm Thanh Hoà và Vương Lệ là ký túc xá, giảng đường, thư viện - thư viện, giảng đường, ký túc xá. Chuỗi ngày cứ lặp đi lặp lại tuần hoàn như thế.

“Đầu mình tê dại hết rồi…Thanh Hoà…bạn không biết mệt hả?…” Vừa từ thư viện về tới phòng, Vương Lệ lập tức nhào mình lên giường than trời.

Lâm Thanh Hoà đưa cho cô bạn một quả trứng gà: “Này cho cậu một quả, anh lớn nhà tớ mới vừa tặng tới hai quả.”

“Cám ơn.” Vương Lệ tươi tỉnh hẳn lên, ngồi bật dậy nhận lấy quả trứng: “À, đúng rồi, tiểu Khải làm sao luộc được trứng gà?”

Lâm Thanh Hoà vừa bóc vỏ vừa nói: “Nó mua một rổ gửi ở nhà bạn học, mỗi ngày nhờ cậu bạn luộc giúp hai quả.”

Vương Lệ gật gù hâm mộ: “Đẻ được đứa con mát ruột mát gan.”

Lâm Thanh Hoà nhướng mày cười: “Ngày mai chồng con của ai đó cũng lên thăm thì phải?!”

“Ừ, ngày mai tới.” Vương Lệ cười, một nụ cười hạnh phúc nở rộ từ tận đáy lòng.

Bình Luận (0)
Comment