Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 259: Tương tư
Chu Thanh Bách ảo não: “Chắc còn lâu lắm…”
Lâm Thanh Hoà bật cười khanh khách dỗ dành: “Ngoan nào, hè sang năm em tốt nghiệp rồi.”
“Hè sang năm?” Chu Thanh Bách không tin vào tai mình: “Ngày em nhập học anh đã tính rồi phải tới hè năm 81 em mới có thể tốt nghiệp.”
Không những tính một lần mà anh tính rất nhiều lần, mỗi lần nhớ cô quay quắt anh lại nhẩm tính tới ngày đoàn tụ….
Lâm Thanh Hoà: “Em dự định tốt nghiệp sớm, chỉ cần đảm bảo được thành tích, phía trường học sẽ không có ý kiến.”
Tuy hiện giờ nhà nước đang tiến hành sửa lại các án oan sai, trả lại trong sạch cho các vị giáo sư, giáo viên, cho phép họ quay lại giảng dạy nhưng trường học vẫn đang thiếu nhân lực trầm trọng.
Nếu cô có khả năng kết thúc việc học sớm, lý nào nhà trường lại phản đối?
Chu Thanh Bách băn khoăn: “Quá vất vả.”
“Không đáng gì.” Lâm Thanh Hoà đáp nhẹ tênh, thì đúng rồi, cô đã bắt đầu chuẩn bị từ trước đó rất lâu mà, trước giờ cô chưa từng làm việc gì vô nghĩa.
Cô đã tính toán kỹ rồi, đầu tiên sẽ để Chu Thanh Bách bán văn phòng phẩm thay vì đồ điện tử, bởi vì những năm đầu thập niên 80, nhà nước vẫn độc quyền phân phối TV, radio, chưa cấp phép cho buôn bán tự do.
Nhưng đó là thị trường chính quy thôi, thị trường chợ đen lại khác, vì nó vận hành theo cách riêng.
Thế nên, sau khi cả nhà chuyển hộ khẩu, cứ tạm để anh trông coi cửa tiệm văn phòng phẩm trước, vừa làm quen với môi trường mới vừa đợi cô sắp xếp thời gian sẽ cùng anh xuống phương Nam nhập hàng.
Thị trường phương Nam đã rục rịch khởi sắc, có lẽ năm nay cô lại sang đó một chuyến nữa mới được. Tranh thủ thời cơ nhập ít hàng xa xỉ TV, đầu đài gì đó, chỉ cần bán sang tay một chiếc là không phải lo phí sinh hoạt một thời gian.
Bước vào giai đoạn này, đồ điện đang từng bước lên ngôi chiếm lĩnh thị trường nội địa. Mặc dù rất khan hiếm, rất đắt đỏ nhưng lại rất được ưa chuộng. Người người, nhà nhà đều săn lùng mua cho bằng được, ít nhất trong nhà phải sở hữu một món.
Kế hoạch cụ thể ra sao Lâm Thanh Hoà không nói với Chu Thanh Bách, đợi thời cơ chín muồi, tự khắc anh sẽ nhận ra. Cô chỉ thông báo với anh thời gian tốt nghiệp dự kiến.
Khỏi phải nói, Chu Thanh Bách mừng vui khôn xiết, trăm nghĩ vạn nghĩ anh cũng chưa từng tưởng tượng ra viễn cảnh cô tốt nghiệp sớm, cả người anh lúc này đang bồng bềnh như đi trên mây.
Chợt nhớ ra chuyện gì đó, Chu Thanh Bách nói với vợ: “À đúng rồi, cha định năm nay không xuất công nữa.”
Lâm Thanh Hoà tán đồng ngay: “Nên như vậy, cha từng này tuổi rồi, còn xuống đất làm gì nữa, nhà ta đâu khó khăn tới mức thiếu vài công điểm thì không xoay sở nổi. Anh cứ bảo cha yên tâm nghỉ ngơi, vui hưởng tuổi già đi.”
Chu Thanh Bách nói: “Mẹ đang bảo nếu như vậy thì từ năm sau nhà mình nuôi vịt, để cha đi chăn vịt.”
Lâm Thanh Hoà gật gù: “Cũng đúng, kiếm việc gì làm cho cha đỡ nhàm chán, chứ ngồi không cũng dễ sinh bệnh. Em đang định năm nay đi Thượng Hải một chuyến, có gì sắm cho nhà mình một cái đài radio.”
“Được.” Về chuyện mua bán sắm sửa cho gia đình, vợ quyết là được, anh không có ý kiến.
Lâm Thanh Hoà nói: “Sao người ta vẫn chưa kéo điện về thôn mình nhỉ? Anh có nghe được tin tức gì không? Bạn học của em nói nhà các cô ấy có điện hết rồi.”
Vương Lệ cũng vừa khoe thôn của cô ấy mới được mở điện.
Chu Thanh Bách lắc đầu: “Đợi xem năm nay có tin gì không.”
Lâm Thanh Hoà: “Nếu điện về thôn, em sẽ mua TV.”
Chu Thanh Bách yên lặng cười, vẫn câu nói đó, vợ quyết, anh theo!
Anh hiểu tâm ý của cô, TV mua về chủ yếu là để cho hai ông bà già ở nhà xem giết thời gian.
Cuối cùng cũng về tới nhà, thời gian không còn sớm, hôm nay gần như chơi đẫy một ngày.
Bà Chu đi sang thấy vợ chồng con cái nhà nó đã về đông đủ mới yên tâm quay lại Chu gia nghỉ ngơi.
Vào nhà, việc đầu tiên là nấu nước nóng rửa mặt mũi, chân tay, riêng Lâm Thanh Hoà phải tắm sơ qua một cái mới có thể lên giường ngủ.
Trời đông tuyết phủ mà đi tắm, chắc cả cái thôn này chỉ có mình Lâm Thanh Hoà cô.
===
Hết ba ngày tết, Chu Ngũ Ni và Chu Dương lại nghiêm túc mang sách bút sang nhờ thím tư dạy học.
Ngày sáu là hai mẹ con cô phải lên trường, tính ra hai đứa nó chỉ học thêm được có hai buổi nữa cho nên Lâm Thanh Hoà tăng thêm hai tiết buổi chiều, mỗi tiết một giờ đồng hồ.
Chớp mắt đã tới mùng 6 tháng Giêng.
Sáng sớm, Chu Thanh Bách đưa hai mẹ con lên thành bắt xe.
Từ huyện thành ngồi ôtô lên thành phố rồi mới mua vé xe lửa đến Bắc Kinh.
Chu Thanh Bách lưu luyến không nỡ: “Anh sẽ sắp xếp thời gian sớm nhất đi thăm em.”
Lâm Thanh Hoà nhoẻn miệng cười: “Vâng.”
Quấn quýt tạm biệt một hồi hai mẹ con mới dắt nhau lên xe, sau khi yên vị chỗ ngồi, cô lại nhấp nhổm thò đầu ra cửa sổ vẫy vẫy tay tạm biệt chồng thêm một lần nữa.
Chu Thanh Bách đứng thẳng lưng nhìn theo chiếc xe từ từ lăn bánh, mãi tới khi xe khuất dạng anh mới cất bước rời đi.
Chu Thanh Bách rẽ vào ngồi chơi với chiến hữu. Vị chiến hữu cười trêu sao lại có thời gian rảnh tới đây, không tranh thủ ở nhà ân ái với vợ à?
Anh buồn thiu đáp mới vừa tiễn người đi.
Vị chiến hữu an ủi: “Em dâu lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ được giữ lại làm giảng viên. Xét theo quy định, người có gia đình sẽ được đơn vị công tác cấp nhà ở. Tới lúc đó cả nhà chú có thể chuyển hộ khẩu đi.”
Thời này, việc di chuyển vẫn còn tương đối khó khăn nhưng nếu đảm bảo được hai điều kiện, thứ nhất có công tác, thứ hai có nhà ở thì mọi chuyện lại trở nên khá dễ dàng.
Nói tới đây, vị chiến hữu đường đường là cục trưởng cảnh sát huyện cũng phải ngả mũ hâm mộ Chu Thanh Bách. Phải công nhận người anh em này tốt số thật, con trai cùng vợ đều là sinh viên, lại còn là trường đại học Bắc Kinh nữa chứ, haha, quá là thiện chiến rồi! Về phương diện này, anh theo không lại!
Chu Thanh Bách: “Năm nay khả năng sẽ có không ít người đổ về thành. Riêng việc kiểm soát xem họ đi đâu về đâu cũng là cả một vấn đề nan giải. Em đánh giá, tình hình trị an thời gian sắp tới chắc sẽ khá căng thẳng đây.”
Ờ, thật ra đây là lời vợ anh nói, nhưng anh không thể nói thẳng ra như vậy, chỉ có thể thuật lại cho chiến hữu nghe thôi.
Vị chiến hữu thừa sức đoán được tin tức này chắc có lẽ đến từ em dâu, nhưng kề vai tác chiến bao lâu nay, giữa đồng đội luôn có một sự ăn ý nhất định, nên anh ta không hỏi thêm gì mà chỉ gật đầu: “Anh sẽ chú ý.”
Thấy người bạn đã hiểu ý mình, Chu Thanh Bách cũng không nhiều lời, anh đứng dậy cáo từ ra về.
Về nhà bây giờ cũng chỉ quanh quẩn trong nhà, không có việc gì làm, vì tận cuối tháng giêng mới bắt đầu bước vào vụ xuân.
Bà Chu đang bận rộn với kế hoạch ấp gà con, kế đến là đi bắt mấy con vịt về nuôi.
Hồi trước tết vợ thằng tư đánh tiết canh vịt ngon xuất sắc, giờ nuôi đợi tới cuối năm nó về làm bữa nữa là tuyệt vời.
Năm ngoái, mọi người không dám manh động, mỗi nhà chỉ thử nuôi vượt chỉ tiêu ba, bốn con mang tâm lý thăm dò.
Thấy tình hình có vẻ êm êm, bên trên khá yên ắng, cho nên năm nay bung lụa, dân thôn mạnh dạn nuôi ồ ạt, bà Chu cũng không kém cạnh với mười lăm con, tha hồ đẻ trứng.
Người dân suy nghĩ đơn giản lắm, không cấm thì nuôi thôi, một phần giữ lại để đẻ trứng, một phần mang ra chợ đổi lấy ít tương cà mắm muối, vật dụng gia đình. Trăm lợi không hại, ngu gì không làm?
Bà Chu gọi con trai: “Thanh Bách ơi, lại đây xem sửa lại cái chuồng gà giúp mẹ.”
Chu Thanh Bách ỉu xìu đi ra hậu viện. Bà Chu ngẩng đầu lên nhìn thằng con trai mặt mày chán đời, bà hỏi: “Làm sao, sao mất hết tinh thần thế kia?”
Chu Thanh Bách hữu thanh vô lực đáp: “Không có gì.”
Lại còn không có gì, gớm nữa, tôi biết thừa, bà Chu cười nói: “Hai đứa mày thật là, con cái đều lớn hết cả rồi mà cứ như thanh niên mới biết yêu, bày đặt tương tư.”
Vợ đi học rồi về chứ có phải không về nữa đâu mà chán đời như chết rồi thế này, cái thằng này thiệt tình!
Bây giờ bà cực kỳ yên tâm và tin tưởng con dâu, mấy cái lo lắng trước đây đã hoàn toàn tan theo mây khói.
Chu Thanh Bách buồn, không muốn mở miệng.
Bà Chu thương tình an ủi: “Vợ anh sợ mẹ ở nhà bỏ đói anh cho nên trước khi đi còn hầm một con gà với làm một rổ bánh bao nhân thịt heo cải trắng kia kìa.”
Hôm qua, Lâm Thanh Hoà gói rất nhiều bánh bao, sủi cảo để cả nhà ăn dần, sáng sớm nay cô còn dậy từ tinh mơ hầm một con gà rừng, như vậy mới yên tâm lên đường đi học.
À, ngoài ra trước đó còn phơi rất nhiều thịt khô nữa.