Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 258: Phương án dự phòng
Chu Hiểu Mai cong môi cười tự hào, tất nhiên rồi, làng trên xóm dưới có ai mà không hâm mộ anh tư nhà cô cưới được người vợ vượng phu ích tử cơ chứ.
Tuy nhiên nghĩ tới chuyện nhà mình, Chu Hiểu Mai vẫn chưa thông suốt: “Nhưng mà bán banh bao á, việc này…thật sự kiếm được tiền hả chị?”
Lâm Thanh Hoà: “Cô bị ngốc hả? Nếu không kiếm được tiền tôi giới thiệu cho dượng út làm gì? Với cả cô nghĩ lại xem có ai buôn bán mà để lỗ vốn không?”
Sau đó, Lâm Thanh Hoà mở lớp toán cấp tốc cho Chu Hiểu Mai, ví dụ một cái bánh bao bán ra tính lời năm xu, mười cái là năm hào, một ngày ít cũng phải bán được năm mươi cái.
Năm mươi cái, vị chi lời hai đồng rưỡi.
Đấy là ít nhất, còn nếu tay nghề giỏi, sẽ càng hút khách, bán càng nhiều, càng kiếm được nhiều.
Chu Hiểu Mai nghe như nuốt từng lời, nghe tới đâu gật gù tới đó, ồ, đơn giản thế mà sao cô không nghĩ ra nhỉ?!
Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Chuyện này cô cứ bàn với dượng út trước đi. Chị ở trên Bắc Kinh nghe được tin tức, hiện tại có không ít các nhà máy, xưởng sản xuất làm ăn thua lỗ, sắp tới phải đóng cửa, sa thải hàng loạt công nhân, có lẽ về sau không ít người bị rơi vào cảnh thất nghiệp. Chị cũng không rõ xưởng của dượng út tình trạng ra sao, nhưng tóm lại vẫn nên có một hai phương án dự phòng đề phòng bất trắc. Nhưng cứ yên tâm đi, đừng quá lo lắng, cùng lắm thì vợ chồng con cái kéo nhau lên thủ đô, đã có chị ở đó, dù sao trong trường chị cũng có chút thể diện, ít nhiều sẽ giúp đỡ được các em.”
Đối với sinh viên ưu tú nhất trường như cô, nhà trường luôn dành những ưu ái đặc biệt. Ví dụ nếu muốn bày sạp bán hàng trước cổng trường hoặc khu vực lân cận, chỉ cần cô lên tiếng xin trợ giúp, chắc sẽ không thành vấn đề.
Chu Hiểu Mai gật đầu: “Vâng, em sẽ nói lại với nhà em.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Ừ, mọi việc cứ tạm như thế. Trước mắt cô cứ lo dưỡng thai cho tốt đi, không cần suy nghĩ nhiều. Tóm lại hai vợ chồng chịu nỗ lực, con cái nhất định sẽ không bị đói khổ.”
Chu Hiểu Mai vội vàng lắc đầu: “Không thể chỉ mỗi không đói bụng được, em còn muốn lên Bắc Kinh làm giàu cơ.”
Thiệt tình, cái con bé này, Lâm Thanh Hoà cười mắng: “Rồi rồi, tôi nhớ rồi!”
Hai chị em hàn huyên một hồi, thời gian không còn sớm, Lâm Thanh Hoà đứng dậy ra về.
Tô Đại Lâm muốn giữ cả nhà ở lại ăn cơm trưa nhưng Lâm Thanh Hoà từ chối, hôm nay là ngày tết, nhà cô đã có kế hoạch cả rồi, đi chụp ảnh, đi xem phim và đi ăn cơm tiệm.
Tạm biệt vợ chồng Chu Hiểu Mai, cả nhà Lâm Thanh Hoà thẳng tiến tới tiệm chụp ảnh.
Ông thợ chụp ảnh thấy khách quen, nở nụ cười đôn hậu. Làm sao không quen được chứ, tết năm nào gia đình này cũng tới tiệm ông chụp ảnh. Ông còn nhớ có một năm tuyết rất lớn, cứ tưởng nhà họ không đi, ai dè ra giêng thời tiết ấm áp vợ chồng con cái lại dắt nhau lại đây.
“Ái chà, đã cao thế này rồi cơ à, thời gian trôi qua mau thật đấy, còn nhớ lần đầu tiên nhà các cháu tới đây, ba cậu nhóc này vẫn còn bé tí”, ông thợ chụp ảnh ngắm nhìn ba anh em Chu Khải rồi gật gù khen: “Có khi sau này cao hơn cha ấy chứ.”
Đặc biệt là thằng cả, chắc chắn tương lai sẽ cao lớn hơn cả cha.
Cả gia đình chụp chung một tấm, sau đó từng người chụp riêng, đại khái đâu đó tầm bảy, tám tấm.
Vừa chụp xong tấm ảnh cuối cùng, ông thợ chụp đã cất giọng hỏi:“Này, cậu nhóc, cháu bao tuổi rồi? Đã có đối tượng chưa? Ông có đứa cháu gái năm nay 18….”
Nhị Oa lập tức đứng ra giải vây cho anh trai: “18 tuổi là lớn hơn anh cả cháu rồi ạ, anh cháu năm nay mới 15.”
Hai mắt ông lão càng sáng rực: “15 mà cao vậy cơ à? Chà chà, ta có đứa con gái, vừa hay bằng tuổi.”
Tam Oa buồn cười: “Anh cháu vẫn còn đang học đại học, chưa tính tới chuyện đó đâu ạ.”
“Sinh viên?” Ông lão càng nhìn Đại Oa càng vừa mắt, ánh mắt tự hào như kiểu đang nhìn con cháu nhà mình.
“Tạm biệt ông, cháu đi về đây. Hẹn gặp lại. ” Đại Oa chịu hết nổi, ba chân bốn cẳng phi ra khỏi tiệm.
Lâm Thanh Hoà cười quặn cả bụng, thật không ngờ đi đến đâu cũng có người để ý tới anh lớn nhà mình.
Đi ra bên ngoài, Nhị Oa mới nói: “Chắc năm nào cũng gặp cho nên ông bác cảm thấy thân quen, muốn gả con gái cho anh cả nhà ta.”
Tam Oa tặng ông anh cả ánh mắt thương cảm: “Mới 15 tuổi mà bị nhìn thành 20 tuổi, haizzz, thật là tội nghiệp.”
Đại Oa nhàn nhạt liếc thằng em: “Đừng có vội mừng, anh thấy mày cũng chẳng khác anh đâu. Cứ chờ rồi xem.”
Trong ba anh em, chỉ có thằng hai là giống mẹ, nó với thằng út đều giống cha. Nhưng mà giống cha quá được chứ bộ, đàn ông trung niên mà vẫn trẻ trung, phong độ ngời ngời.
Vì thế cho dù bây giờ bị người ta nói già dặn, nó cũng không tự ti chút nào.
Tam Oa thì còn lâu mới tin lời anh cả, nhất định nó sẽ không lớn quá nhanh.
Rời tiệm chụp ảnh, cả nhà tới tiệm cơm ăn bữa trưa rồi sau đó tới rạp chiếu phim.
Xem xong phim, lại đi ăn một bữa nữa rồi mới dẹp đường hồi phủ.
Chu Thanh Bách chở Lâm Thanh Hoà. Đại Oa chở Nhi Oa và Tam Oa.
Nhìn ba anh em nó lai nhau, vừa đi vừa nô nghịch, thỉnh thoảng lại đánh võng một cái rồi cười phá lên, Lâm Thanh Hoà tức cảnh sinh tình: “Chớp mắt đã cao tướng lên rồi, nhớ hồi em mới đến, ba thằng bé xíu như ba cây củ cải.”
Rồi hai anh em Nhị Oa, Tam Oa theo mẹ lên huyện thành bán thịt heo, mua cho que kem là ngoan ngoãn ngồi im một chỗ vừa ăn vừa trông xe cho mẹ. Bán xong, mẹ lại chở hai anh em đi thăm thú khắp huyện thành. Thế mà bây giờ hai cây củ cải ấy đã lớn đùng lớn đoàng lên rồi, mẹ không thể chở nỗi nữa.
Nuôi con đúng là rất vất vả, nhưng nhìn chúng cao lên một phân, béo lên một lạng thì người làm cha, làm mẹ cũng cảm thấy thành tựu vô cùng. Con cái là cả gia tài của cha mẹ mà lại!
Bỗng nhiên, Chu Thanh Bách hỏi: “Lúc nãy hai chị em ở trong phòng nói gì thế?”
Lâm Thanh Hoà bất ngờ, có bao giờ anh quan tâm đến chuyện này đâu nhỉ: “Sao anh lại hỏi cái này?”
Chu Thanh Bách liền giải thích: “Mẹ nhờ anh chuyển lời tới Hiểu Mai, không được bỏ đứa bé.”
Nhưng chuyện này hơi tế nhị, anh không thể nói trực tiếp với em gái được, lúc nãy anh đã nói với em rể.
Lâm Thanh Hòa gật đầu: “Anh yên tâm, em nói chuyện với cô ấy rồi, cô ấy cũng có ý sinh đứa nhỏ ra. Chỉ là có chút lo lắng về vấn đề công việc, sợ rằng nghỉ thai sản xong sẽ mất việc, cho nên kéo em vào phòng nói chuyện này.”
Chu Thanh Bách hỏi: “Em gợi ý gì cho nó?”
Lâm Thanh Hoà: “Nếu dượng út cũng mất việc thì vợ chồng con cái kéo nhau lên Bắc Kinh bán bánh bao.”
Chu Thanh Bách cũng bất ngờ: “Bán bánh bao? Liệu có lợi nhuận không?”
Lâm Thanh Hoà hỏi ngược lại anh: “Đừng coi khinh buôn bán nhỏ nha. Em đố anh biết người ta bán một cái bánh bao lời bao tiền?”
Chu Thanh Bách tất nhiên biết cái này: “Bảy tới tám xu.”
Lâm Thanh Hoà: “Đúng, bảy, tám xu. Nhưng mới kinh doanh, trước tiên nên kiếm ít một chút, lấy công làm lời, mỗi cái kiếm năm xu thôi. Anh nói xem, một ngày ít nhất cũng phải bán được 50 cái chứ, đúng không?”
Chu Thanh Bách đã nếm thử tay nghề Tô Đại Lâm, anh nghiêm túc gật đầu: “Ừ, Đại Lâm làm bánh bao rất khá. Có thể bán được.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Thế cho nên cần gì phải buồn rầu? Với lại em thấy Hiểu Mai nôn đi Bắc Kinh dữ lắm rồi. Mình không ở đó còn đỡ, chứ mình ở trên đó rồi, sớm hay muộn nó cũng đòi theo thôi.”
Cô nhìn ra được Chu Hiểu Mai đã hạ quyết tâm, chắc chắn phải chuyển hộ khẩu theo nhà mình.
Chu Thanh Bách suy nghĩ một lát rồi hỏi vợ: “Thế còn chúng ta?”
Từ ngày vợ đề cập tới chuyện dời hộ khẩu lên Bắc Kinh, anh đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi cho tới tận bây giờ anh vẫn không nghĩ ra nếu lên đó, anh có thể làm gì?
Về vấn đề này, Lâm Thanh Hoà đã sớm có kế hoạch chu toàn, cô tươi cười nói: “Rất đơn giản, trước mắt mở một cửa hàng văn phòng phẩm. Thời cơ tới, chúng ta sẽ đi phương Nam nhập hàng.”