Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 257 - Chương 257: Vỡ Kế Hoạch

Chương 257: Vỡ kế hoạch Chương 257: Vỡ kế hoạch

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 257: Vỡ kế hoạch

Lúc ba anh em Chu Khải về tới nhà, Lâm Thanh Hoà với Chu Thanh Bách còn chưa mặn nồng xong.

Bên ngoài có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân rón rén, Chu Thanh Bách tạm ngừng lắng tai nghe ngóng, tới khi nghe thấy tiếng nói chuyện thầm thì của ba thằng con trai, anh không thèm quan tâm, cúi xuống ôm bà xã tiếp tục làm nốt việc còn đang dang dở.

Phi Ưng đã mất, hồi tháng hai năm ngoái, do lớn tuổi cộng thêm trong người có sẵn bệnh cũ cho nên nó không thể tiếp tục ở lại với mọi người. Trong nhà, không ai coi Phi Ưng là vật nuôi mà đều yêu thương nó như một thành viên của gia đình. Sau khi nó qua đời, Chu Thanh Bách đã tìm một khoảng đất trống, an táng đàng hoàng.

Không biết qua bao lâu, tới khi Lâm Thanh Hoà mỏi nhừ cả eo, ông chồng mới miễn cưỡng dừng lại.

Lâm Thanh Hoà không khỏi cảm khái: “Đam mê không dứt???”

Cô vẫn còn nhớ ở kiếp trước, suốt ngày cô bạn thân lải nhải bên tai truyền thụ kinh nghiệm hôn nhân và gia đình. Cái gì mà vợ chồng son chỉ ân ái mặn nồng hai, ba năm đầu thôi, mới mẻ qua đi, càng về sau hứng thú càng giảm, tới một lúc nào đó sẽ biến thành tình đồng chí, thuần khiết hơn cả nước lã, có lột đồ nằm cạnh nhau cũng vẫn ngủ ngon như thường, một tí dục niệm cũng chẳng có.

Xem ra kinh nghiệm này sai bét bè be rồi, trong lĩnh vực này, đam mê của anh chồng nhà cô dường như kéo dài bất tận, nhiệt tình như lửa nóng, đêm nào cũng cháy hừng hực.

Chu Thanh Bách trả lại một câu: “Không thích?”

Lâm Thanh Hoà thản nhiên lắc đầu. Nghĩ sao? Tất nhiên là thích chứ!

Tiếng cười trầm ấm bật ra từ lồng ngực, anh kéo cô lại gần nói thầm bên tai: “Ngủ đi.”

Hỏi thừa, cô là vợ anh, thương bao nhiêu cũng không đủ. Trước kia sớm tối bên nhau còn đỡ, chứ bây giờ một năm gặp nhau được có vài lần, anh phải gỡ gạc cho bao đêm phòng không gối chiếc chứ. Thật ra, có một chuyện anh vẫn canh cánh mãi trong lòng, ước gì tình yêu giữa anh và cô sẽ được kết tinh… chỉ đáng tiếc cô không thể sinh được nữa….

Lâm Thanh Hoà nào biết anh chồng nằm cạnh còn suy nghĩ lắm thế, cô nhắm mắt một cái là ngủ tít thò lò từ lúc nào không hay.

—————

Mùng 1 tết cha, Mùng 2 tết mẹ, Mùng 3 tết thầy. Hôm nay, mùng 2 tết là ngày con gái và con rể về nhà ngoại.

Từ mùa xuân năm ngoái, chính sách dần được nới lỏng, Chu Hiểu Quyên và Chu Hiểu Cúc đều không phải hạng nhát gan, học theo người ta, âm thầm nuôi khá nhiều gà sau vườn. Bữa cơm được cải thiện, có thể ăn trứng thường xuyên, vì thế sắc mặt hồng nhuận hơn, năm nay sang chúc Tết khí sắc người nào người nấy khác hẳn những năm trước.

Mấy chị em ngồi nói chuyện một hồi lâu vẫn chưa thấy vợ chồng nhà cô út đâu. Mãi tới gần trưa mới thấy Tô Đại Lâm chở Tiểu Tô Thành và Tiểu Tô Tốn về.

Chu Hiểu Mai và con gái không về.

Lâm Thanh Hoà hỏi: “Hai mẹ con nó không về à?”

Tô Đại Lâm đỏ mặt gãi đầu: “Hiểu Mai có thai.”

Lâm Thanh Hoà hết sức ngạc nhiên, hả, đứa nào cứ leo lẻo nói em không đẻ nữa, em không đẻ nữa thế mà…. lại nữa thật à?

Chuyện này nếu mà hỏi tới cùng thì thật sự rất xấu hổ, sự thật là vợ chồng Tô Đại Lâm Chu Hiểu Mai bị vỡ kế hoạch.

Vốn dĩ hai vợ chồng Chu Hiểu Mai đã thống nhất chỉ đẻ ba con để tập trung nuôi dạy cho tốt.

Vì thực ra điều kiện kinh tế nhà cô mới chỉ dừng lại ở mức đủ ăn chứ chưa phải giàu có gì, tuy rằng không nặng gánh cha mẹ hai bên nhưng để nuôi ba con ăn học theo tiêu chuẩn nhà chị tư thì cũng phải suy tính cân nhắc rất nhiều.

Chính vì thế, hai vợ chồng đã bàn bạc và đi đến quyết định ngừng lại, không sinh tiếp. Ngặt một nỗi, vợ chồng còn trẻ, nhu cầu giao lưu tình cảm tràn trề, mỗi tháng đều đến bệnh viện lấy ba con sói nhưng có vài lần dùng hết mà đêm khuya củi khô bốc lửa, cầm lòng không đặng, chặc lưỡi tới bến đi anh, chắc không trúng đâu….

Ai ngờ một tháng sau đợi mãi không thấy “bà dì” ghé thăm, trong người lại cứ cảm thấy buồn nôn, không xong rồi, Chu Hiểu Mai vội tới bệnh viện kiểm tra….Bất ngờ chưa, cô trúng thưởng thật!

Về nhà, Tô Đại Lâm bị bà xã đại nhân oán trách mất mấy hôm.

Nhưng dù sao cũng đã đậu thai, không thể bỏ được, hai vợ chồng quyết định sinh, chỉ là Chu Hiểu Mai thầm hạ quyết tâm trong lòng, đẻ đứa này ra một cái, cô lập tức bắt Đại Lâm đi buộc ga-rô.

Lâm Thanh Hòa thì lại hơi lo lắng cho công việc của Chu Hiểu Mai. Trong năm nay, một lượng lớn thanh niên trí thức sẽ ào về thành, vốn dĩ công tác đã khan hiếm, sau này có lẽ càng cạnh tranh khốc liệt hơn.

Nhưng mà thôi kệ, con cái là của trời cho, công việc tới đâu hay tới đấy vậy, cũng còn may điều kiện kinh tế nhà cô út không tới mức chết đói.

Lâm Thanh Hoà làm cơm thiết đãi ba cha con Tô Đại Lâm.

Ngày hôm sau, mồng ba Tết, vợ chồng Lâm Thanh Hoà dắt các con lên thành du xuân liền ghé vào thăm Chu Hiểu Mai.

Thấy chị tư tới, Chu Hiểu Mai tức tối kéo người vào phòng đóng cửa trút bầu tâm sự.

“Chị tư, phim dài tập rồi…”

Lâm Thanh Hoà không khách khí: “Cho chừa, ai bảo ỉ i không sử dụng biện pháp phòng tránh.”

Chu Hiểu Mai xụ mặt: “Lỡ có mỗi một hôm…”

Lâm Thanh Hoà không nỡ trêu nữa, liền an ủi cô em: “Thôi được rồi, con cái là phúc khí, bây giờ điều quan trọng là lo dưỡng thai cho tốt, đừng suy nghĩ gì hết.”

Chu Hiểu Mai chép miệng: “Em lo công việc kia kìa. Thế cục thay đổi ngày một khác, chẳng biết đằng nào mà lần. Hôm bữa em sang nhà cậu mợ Đại Lâm chơi, nghe ông cậu nói sắp tới huyện thành sẽ phê duyệt cho thanh niên trí thức về nhà, không biết em nghỉ thai sản xong có bị mất việc luôn không.”

Mục tiêu phấn đấu của cô là đi Bắc Kinh với chị tư nhưng trước mắt vẫn cần có công việc để duy trì cuộc sống. Mặc dù lương cô không cao lắm, một tháng có 23 đồng nhưng dù ít dù nhiêu cũng mang lại cảm giác an toàn.

Nếu cô mất công tác, cả nhà chỉ có thể dựa hết vào một mình Tô Đại Lâm, thật là không yên tâm chút nào…

Lâm Thanh Hoà gật đầu xác nhận: “Đích xác là thế, năm nay sẽ có rất nhiều thanh niên trí thức quay về thành.”

Chu Hiểu Mai thất vọng: “Tiêu em rồi, kiểu này chắc chắn bay mất vị trí rồi.”

Lâm Thanh Hoà tiếp tục trấn an tinh thần cô út: “Mất thì mất, có gì đâu. Một hai năm nữa nhà nước triển khai kế hoạch hoá gia đình, tới lúc ấy có muốn sinh thêm cũng chả sinh được. Cứ yên tâm ở nhà sinh con đi.”

Chu Hiểu Mai nói: “Chị tư, bây giờ điều em lo lắng nhất là Đại Lâm, không biết bên xưởng anh ấy có bị ảnh hưởng gì không?”

“Nếu có vấn đề gì lập tức gọi điện thoại cho chị.” Nói rồi cô đọc cho Chu Hiểu Mai số điện thoại văn phòng giáo viên trường đại học Bắc Kinh.

Chu Hiểu Mai vội vàng lấy giấy bút ra ghi lại.

Lâm Thanh Hoà dặn: “Nếu cả hai vợ chồng đều bị mất việc, thì gọi số này tìm chị, chị sẽ nghĩ cách sắp xếp cho.”

Nếu là người khác, Lâm Thanh Hoà sẽ không dám đưa ra lời hứa, nhưng đó Tô Đại Lâm thì cô tin chắc mình có thể giúp được. Nguyên nhân ở đâu ấy hả? Chính là từ lúc Lâm Thanh Hoà ăn thử bánh bao dượng út làm.

Hôm hai mẹ con cô đi thi đại học, phải thi hai ngày liên tiếp, không thể về nhà cho nên Tô Đại Lâm tiếp tế bánh bao, hương vị rất ngon, tới bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.

Với tay nghề này, nếu dượng ấy lên Bắc Kinh mở một cửa tiệm bánh bao, chắc chắn rất đắt khách.

Chu Hiểu Mai lẩm bẩm: “Chị tư, đừng có nói với em là chị định để Đại Lâm đi bán bánh bao nha?”

Lâm Thanh Hoà tức giận, giơ ngón trỏ dí dí cái trán cô em ngốc nghếch. Đã gả chồng, sắp làm mẹ của bốn đứa nhỏ rồi mà còn giữ cái tính khí trẻ con. Đây là bị chiều quá sinh kiêu đây mà! Kiếm tiền mà còn sợ mất mặt?

“Tôi biết cô định nói gì rồi, tự mở cửa tiệm bán hàng rất mất thể diện có phải không?”

Chu Hiểu Mai trề môi: “Là vô cùng-vô cùng-vô cùng mất thể diện.”

Cái này cũng khó trách, chung quy lại là do tư tưởng thôi. Vào đầu những năm 80, nếu bạn giới thiệu mình là công nhân chắc chắn sẽ được mọi người tôn trọng, nhưng nếu nói mình kinh doanh tự do thì nhất định chỉ nhận lại được sự khinh bỉ.

Lâm Thanh Hòa nhàn nhạt nói: “Trước đây chị tư cô trốn trong nhà đọc sách, tất cả mọi người đều chửi cái đồ ham ăn biếng làm, lại còn nói anh tư cô xui tám kiếp mới rước nhầm bà vợ như chị. Chị đều bỏ ngoài tai hết, một câu cũng không giải thích. Nhưng bây giờ thì sao, cô thấy có ai không khen anh tư nhà cô có diễm phúc hơn người? Vì thế cho nên, làm người phải biết nhìn xa trông rộng, cô em ạ.”

Bình Luận (0)
Comment