Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 256 - Chương 256: Nụ Cười Rạng Rỡ

Chương 256: Nụ cười rạng rỡ Chương 256: Nụ cười rạng rỡ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 256: Nụ cười rạng rỡ

Còn nhớ Tết năm ngoái mợ ba Lâm ôm cái bụng bầu sang chúc Tết, năm nay đã tòi thêm được thằng cu rồi. Thế là nhà cậu ba có tổng cộng năm đứa con, ba gái, hai trai, cũng xem như là viên mãn.

Hiện giờ, nhà họ Lâm bên kia đã nhìn ra Lâm Thanh Hoà tuyên bố cắt đứt quan hệ là nói thật chứ không phải hờn dỗi hay hù doạ.

Lần trước ông Lâm ngã bệnh phải vào bệnh viện, hai đứa con gái lớn cũng về thăm duy chỉ có Lâm Thanh Hoà là không, rõ ràng nó biết chuyện nhưng từ đầu tới cuối đều lờ đi coi như không biết.

Phía trên Lâm Thanh Hoà còn có hai người chị gái. Hai người chị này cũng tìm tới tận nhà, khuyên Lâm Thanh Hoà không nên so đo chấp nhặt chuyện cũ, làm người phải biết hỉ xả, rồi phận làm con vân vân và mây mây….

Rất tiếc, Lâm Thanh Hoà chẳng có tí tình cảm nào với hai bà chị “ruột” này và nguyên chủ cũng vậy. Có lẽ đây là một trong những lần hiếm hoi Lâm Thanh Hoà đồng tình với nguyên chủ. Hai người này tới với một thái độ uất ức, ép dạ cầu toàn, đến mức Lâm Thanh Hoà chán chả thèm ứng phó.

Đã nói rồi, nhà họ Lâm trừ cậu ba Lâm ra thì không được một ai hết, ông bà Lâm, hai ông anh và cả hai bà chị, Lâm Thanh Hoà đều không muốn dính dáng một tí nào.

Chẳng qua là nghe được tin Lâm Thanh Hoà thi đậu đại học mà cả Lâm lão đại lẫn Lâm lão nhị đều có quan hệ vô cùng tệ hại với cô cho nên ông bà Lâm mới sai hai đứa con gái lớn đi thương thuyết.

Nhưng vô ích thôi, cô thi đậu vào trường đại học danh tiếng tốt nhất cả nước thì có liên quan gì tới Lâm gia? Nhà họ đã góp công hay góp của?

Có ai mà không biết trước đây cô chỉ mới học qua lớp xoá mù chữ? Học xong ra giỏi lắm biết được vài ba con chữ, đi ra bên ngoài phân biệt được đâu là toilet nam, đâu là toilet nữ để khỏi đi nhầm, có thế thôi đó.

Còn nhớ lúc nhỏ nguyên chủ làm loạn đòi đi học nhưng ông bà Lâm đâu có cho, sống chết bắt nghỉ học ở nhà làm việc. Giờ thấy người ta làm giáo viên trung học sau đấy là sinh viên đại học, thì nhao nhao đòi giành công, nực cười! Lý chẳng có mà tình lại càng không.

Ở bên ngoài, người ta truyền tai nhau rằng, Lâm Thanh hoà may phúc gả cho Chu Thanh Bách, sống bằng tiền trợ cấp hàng tháng chồng gửi về nên mới có thể tự học thành tài.

Ông bà Lâm nào phải loại người hiền lành, đánh tình cảm không xong định chạy sang Chu gia thôn chơi combo khóc lóc, ăn vạ, kể lể, mà dân gian thường gọi là khổ nhục kế.

Nhưng vỏ quýt dày ắt có móng tay nhọn, tại sao lại gọi là Chu gia thôn? Vì đại bộ phận người dân sinh sống trong thôn đều mang họ Chu. Mọi người đều biết rất rõ trước đây cô vợ Chu Thanh Bách cực kỳ có hiếu với cha mẹ đẻ, đã gả ra ngoài rồi mà vẫn mang tiền, mang đồ về tiếp tế nhà ngoại, sau này vì nhà họ Lâm tuyệt tình quá cho nên cô ấy mới đoạn tuyệt quan hệ.

Đấy, mọi chuyện rõ rành rành như thế đấy, thách Lâm gia dám chạy sang đây làm càn, để xem cả thôn người ta có vác gậy ra đánh cho bật ngửa trở về không?

Lâm gia to mồm nhưng nhát chết, nào dám đối đầu với cả Chu gia thôn, nhưng ở sau lưng thì thi nhau nguyền rủa Lâm Thanh Hoà.

Ha, miệng gần tai ai người ấy nghe, Lâm Thanh Hòa không đau không ngứa, cô chẳng sợ.

Bà Lâm biết mồng 1 năm nào vợ chồng con cái thằng út cũng sang nhà đứa con gái nhẫn tâm kia chúc tết, thế nên bà bắt cậu ba Lâm chuyển lời, nói Lâm Thanh Hoà dắt mấy đứa cháu về thăm ông bà ngoại.

Nghe chồng nói lại, mợ ba Lâm thầm khinh bỉ trong lòng, cứ ngồi đó mà mơ đi. Cho tới bây giờ mợ vẫn không quên và có lẽ cả đời này sẽ không quên bà mẹ chồng đối xử với mình cay nghiệt tới nhường nào. Sau khi hạ sinh đứa đầu lòng là con gái, bà mẹ chồng khó chịu ra mặt không tiếc lời móc mỉa, sỉ vả, đến khi đứa con gái thứ hai và thứ ba lần lượt ra đời, bà ta cay độc tới mức độ cả ngày chỉ cho mợ húp tí cháo loãng, một quả trứng gà cũng không phát. Nếu lúc đó không có chị Thanh Hoà dang tay giúp đỡ, gửi cho ít thịt, ít trứng thì có lẽ mợ đã bị hậu sản mà chết mất rồi.

Khỏi cần nói cũng biết, mợ ba Lâm ghét cay ghét đắng bà mẹ chồng, nếu không thì làm gì tới nỗi mợ phải bằng mọi giá lôi kéo chồng ra ở riêng?

Tuy nhiên, dù ngàn vạn lần không muốn thì cũng vẫn phải làm. Lúc cùng Lâm Thanh Hoà nấu cơm trong bếp, mợ ba Lâm thuật lại nguyên văn lời bà mẹ chồng.

Lâm Thanh Hoà: “Xuỳ…nhà bên đó thiếu gì cháu nội trai, cháu nội gái mà nhớ thương tới ba đứa cháu ngoại này. Từ nhỏ không cho được một hạt gạo, một hớp nước, giờ lấy gì bắt chúng phải đi thăm.”

Xét trên phương diện sinh học, bà ấy đúng là bà ngoại của ba đứa con cô. Nhưng như thế thì đã sao? Cô không muốn các con mình bị lợi dụng, chỉ cần ba thằng nhóc bước chân sang đó là thể nào cũng bị bọn người ấy quấn không buông như đỉa hút máu. Đặc biệt là bà vợ ranh ma, giảo hoạt của Lâm lão nhị.

Mợ ba Lâm chỉ phụ trách chuyển lời, nói xong mợ lại chuyển qua đề tài khác: “À, chị biết không, bên kia bây giờ loạn lắm, người đàn bà tằng tịu với Lâm lão nhị vác cái bụng bầu tìm tới tận cửa bắt đền.”

“Lâm lão nhị?” Lâm Thanh Hoà cũng không ngờ hắn dám chơi lớn tới vậy.

Mợ ba nói: “Vâng, cô ta một mực khăng khăng cái thai là của lão. Lâm lão nhị định nhận nhưng vợ lão nào có chịu, gần đây ngày nào cũng đánh chửi nhau om sòm.”

Lâm Thanh Hoà nghe xong lắc đầu ngao ngán: “May mà nhà cậu mợ ra riêng sớm, chứ giờ mà còn ở đấy thì chắc điên đầu.”

Mợ ba Lâm cười: “Dạ, may thật chị ạ.”

Nghĩ tới cái nhà chồng ồn ào, lộn xộn mà sợ toát mồ hôi. Nói tới đây, công lao đầu tiên phải kể đến chị Thanh Hoà. Nếu không có chị ủng hộ cả tinh thần lẫn vật chất, cho mượn tiền, hỗ trợ mua ngói, mua nồi thì vợ chồng cậu còn lâu mới thoát ra được.

Hồi mới ra riêng, cuộc sống cũng trăm đường khó khăn nhưng dần dần mọi thứ đã đi vào ổn định. Năm rồi, nhà mợ xây thêm được một gian phòng nữa cho mấy đứa con gái qua đó ở. Làm được tới đâu lại chăm chút tới đó, bây giờ căn nhà đã rộng rãi và thoáng đãng hơn rất nhiều.

Lâm Thanh Hoà nói: “Ngày hôm qua chị đã dặn đi dặn lại cậu ba rồi, chỉ cần đi người không, đừng mang gì sang hết. Thế mà hôm nay còn xách cả một rổ trứng to thế này, tích cóp được bao nhiêu mang hết sang đây đấy hả?”

Hai vợ chồng dắt theo năm đứa con sang chúc tết còn xách theo một rổ trứng gà lớn cùng lương thực.

Mợ ba Lâm tươi cười nói: “Năm nay nhà em nuôi tám con gà mái, bọn trẻ lại chịu khó đi bắt sâu đào giun cho ăn nên đẻ trứng đều lắm.”

Một nụ cười tươi tỉnh và rạng rỡ xuất phát từ đáy lòng. Người phụ nữ sở hữu nụ cười này là một người đang sống với đầy tràn niềm tin, niềm hy vọng vào một tương lai tươi đẹp đang đến gần.

Kể ra cũng đúng thôi, đẻ được hai thằng con trai, chồng lại cần cù chịu thương chịu khó, rất có trách nhiệm với vợ con, mặc dù điều kiện kinh tế vẫn còn hơi khó khăn nhưng cuộc sống đạm bạc mà bình yên, cứ thế này vươn lên chắc chắc cuộc sống sẽ ngày một tốt đẹp hơn.

Lâm Thanh Hoà: “Thằng Tam Oa nhà chị lớn nhanh quá, quần áo mới may đã chật hết rồi, mấy bộ vẫn còn mới lắm, không rách chỗ nào, lát em cầm về cho hai thằng nhóc mặc.”

Mợ ba Lâm hơi chần chừ: “Bên này cũng đông trẻ con…”

Không phải mợ sợ mất mặt, chúng là anh em họ, anh mặc chật thì em mặc, có gì phải ngại. Cái mợ chần chừ chính là bên phía nhà mẹ chồng chị ấy cũng có mấy thằng cháu trai trạc tuổi Tam Oa, lỡ người ta biết thì chị Thanh Hoà sẽ khó xử.

Lâm Thanh Hoà cắt ngang: “Úi giời, kệ chứ, không sao đâu, mợ cứ lấy về đi, để dành cho hai anh em nó lớn rồi mặc.”

Vừa chuyện trò vừa làm cơm, chỉ chốc lát hai chị em đã nấu xong một bàn cơm trưa hoành tráng.

Cơm nước no nê, đầu giờ chiều vợ chồng cậu ba Lâm chuẩn bị dắt các con về.

Lâm Thanh Hoà lấy một cái bọc, gói mấy bộ quần áo, một túi đường đỏ và một bọc táo đỏ lại, đưa cho mợ ba.

Tụi nhóc thích mê cô Thanh Hoà, ra về còn luyến tiếc bịn rịn, hẹn Tết năm sau lại sang chơi nữa, cùng cha mẹ đi tới đầu đường vẫn còn ngoái đầu lại ra sức vẫy tay.

Tiễn cậu mợ và các em về, Chu Khải mới hỏi mẹ: “Năm nay nhà mình có vào thành chụp ảnh không hả mẹ?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Có chứ. Ngày mai cô lớn, cô hai với cô út về chúc Tết. Đợi ngày mốt rồi đi.”

“Dạ.” Chu Khải vui vẻ đồng ý.

Tết nhất chính là như vậy, cả năm mới có vài ngày để họ hàng thân thích qua lại thăm hỏi nhau, giao lưu, thắt chặt tình cảm.

Buổi chiều, bà con hàng xóm cũng sang chúc Tết. Lâm Thanh Hoà lịch sự tiếp đón, mọi người ngồi xuống uống chén trà, cắn hạt dưa, hỏi thăm một năm đã qua và chúc nhau những điều tốt đẹp trong năm mới sắp tới.

Hết tốp này đi lại có tốp khác tới, mãi cho tới gần giờ cơm chiều, tốp khách cuối cũng mới ra về.

Lâm Thanh Hoà đứng dậy dọn cơm tối, cả nhà ngồi vào bàn ăn cơm.

Ăn xong, vừa rửa dọn, quét tước đâu vào đấy thì tuyết lại bắt đầu rơi.

“Thanh Bách, em mệt quá, mát xa lưng cho em….” Lâm Thanh Hoà nằm sải lai trên giường, nhõng nhẽo với chồng.

Cầu còn không được, Chu Thanh Bách mỉm cười tiến tới mép giường. Đầu tiên là nghiêm túc xoa bóp giúp thư giãn gân cốt, lát sau bị biến tướng thành vuốt ve, mơn trớn….

Thời gian vẫn còn sớm, thế mà hai vợ chồng nhà này đã vào phòng đóng cửa hưởng thụ thế giới riêng, còn ba thằng con trai thì chạy ra ngoài chơi quên trời quên đất.

Bình Luận (0)
Comment