Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 255: Mồng 1 Tết năm 1979
Cậu ba Lâm vừa rời khỏi không bao lâu, ba anh em Chu Khải lại xách về thêm mấy con gà rừng nữa.
Bữa cơm Tất niên năm nay thật phong phú, cả nhà vừa ăn cơm vừa chuyện trò rôm rả, ai cũng vui nhưng vui nhất phải kể đến ông bà Chu.
Trong nhà, hết thảy mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng vươn lên, thử hỏi làm sao ông bà không vui cho được?
Cơm nước xong xuôi mọi người đứng lên dọn dẹp, ba thằng nhóc đi rửa chén.
Ngồi ngoài sân, Lâm Thanh Hoà nói với các con: “Cả ba đứa đều giỏi ăn như nhau, có bao nhiêu là ăn hết bấy nhiêu. Sang năm phải cố gắng học hành cho mẹ, về sau tự đi làm mà nuôi sống bản thân, cha với mẹ chỉ phụ trách nuôi cho tới hết đại học thôi đấy.”
Ngẫm nghĩ lại, cô cảm thấy ông trời thật sự chiếu cố mình, chứ chỉ dựa vào thu nhập nông gia thì không thể nào cầm cự nổi với ba cái tàu há mồm này.
Thằng nào cũng giỏi ăn, thằng sau bào nhiều hơn thằng trước, nếu không có đồng ra đồng vào thì cả nhà chỉ có nước uống gió Tây Bắc mà sống qua ngày thôi.
Chu Khải: “Mẹ~, mẹ không thể ghét bỏ con ruột của mình như thế được….”
Nó là đứa ăn khoẻ nhất nhà, lại còn rất mau đói nữa chứ. Bữa cơm gia đình thuộc vào loại nhiều đạm chứ có phải chỉ ăn rau ăn bắp như nhà người ta đâu, đáng lẽ phải chắc bụng mới đúng, ấy vậy mà chưa tới bữa nó đã giục nhắng cả lên rồi.
Chu Toàn lắc đầu: “Nhà này chỉ có mỗi cha là mẹ không ghét bỏ thôi, ba anh em mình là hàng đính kèm, có được miếng cơm vào bụng là tốt lắm rồi. Anh cả! sống ở đời nên biết đủ.”
Chu Quy Lai khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu 45 độ ngước nhìn trời, xinh đẹp mà ưu thương ngâm nga: “Hôm nay sao tôi cô đơn quá…“
Lâm Thanh Hoà phì cười xua ba nhóc siêu quậy dọn dẹp nhanh lên, chứ rảnh rỗi là toàn đứng nói nhảm không.
Lát sau, hai vợ chồng đi sang hàng xóm chơi, hôm nay là 30 Tết mà, sao có thể ở mãi trong nhà được.
Cầm theo một nắm hạt dưa, Lâm Thanh Hoà ghé nhà thím Thái ngồi nói chuyện hơn một giờ rồi đi sang nhà họ Chu.
Sang tới nơi đã thấy ba người chị dâu đang ngồi đợi sẵn rồi.
Chung quy lại đều là con dâu Chu gia, chuyện trước đây coi như giấy nháp xé bỏ, cả bốn cô đều rất hài lòng với mối quan hệ hoà hợp hiện tại, tết nào cũng phải tụ tập buôn bán một chặp.
Đầu tiên là nói về những thay đổi của thôn xóm trong một năm vừa qua, có những thanh niên trí thức nào mới thi đậu đại học, đi rồi có quay về không, tết năm nay có rất nhiều người không về quê ăn Tết.
Lâm Thanh Hoà trầm ngâm: “Giờ mới chỉ là những người thi đậu, có lẽ sau này còn nhiều hơn thế.”
Nếu cô nhớ không nhầm thì bắt đầu từ năm nay, năm 79, một lượng lớn thanh niên trí thức ùn ùn nộp đơn xét duyệt về thành, bước sang đầu năm 80, có lẽ chả còn mấy người ở lại nông thôn.
Ba bà chị dâu lại cứ tưởng thím tư ở trên thủ đô nghe ngóng được tin tức gì, sôi nổi hỏi thăm nhưng Lâm Thanh Hoà lắc đầu, chỉ nói là mình suy đoán vậy thôi, các chị đừng đem lời này ra ngoài nói.
Chị cả Chu hỏi: “Sau này tốt nghiệp, em có định về quê không?”
Chị hai Chu: “Tốt nghiệp xong tất nhiên phải tìm một đơn vị công tác tốt chứ. Người như mẹ Đại Oa chính là nhân tài quốc gia, trở về quê làm gì?”
Chị ba Chu cũng nói: “Thế nếu thím không về, vậy chú tư phải làm thế nào?”
Cả ba bà chị đều chăm chú nhìn về phía Lâm Thanh Hoà chờ đợi đáp án từ cô.
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Bây giờ bàn tới chuyện này thì sớm quá, từ đây tới khi tốt nghiệp vẫn còn một khoảng thời gian nữa mà.”
Theo kế hoạch ban đầu, vốn dĩ cô định tốt nghiệp sớm nhưng sau một năm lên thủ đô nghe ngóng tình hình cô nhận thấy cần phải điều chỉnh lại dự định một chút. Theo quy định, sinh viên tốt nghiệp ra trường sẽ được nhà nước sắp xếp đơn vị công tác. Nhưng cô lại thuộc lứa sinh viên khoá đầu, nếu tốt nghiệp sớm quá lại chỉ có một mình mình chưa chắc bên trên đã kịp phân bổ vị trí ấy chứ. Không cẩn thận lại sôi hỏng bỏng không, thế nên cô quyết định thả chậm bước chân, cùng lắm là ra trường trước một năm thôi.
Lâm Thanh Hoà uống ngụm nước rồi nói tiếp: “Mà chắc em sẽ ở lại Bắc Kinh đấy, vì nhà trường có ý giữ em lại làm giảng viên.”
Giáo sư đã tới gặp và nói cho Lâm Thanh Hoà biết nhà trường muốn cất nhắc cô. Thú thực Lâm Thanh Hoà không muốn học lên cao nữa, thời này, một tấm bằng đại học chính quy là quá đủ cho cô hành tẩu giang hồ rồi, còn phải dành thời gian chăm sóc gia đình và hơn hết phải bắt kịp thời cơ mới có thể làm giàu.
Vừa nghe thấy cái gì mà giảng viên đại học rồi được nhà trường giữ lại, trời ơi, vậy có nghĩa là phải giỏi dữ dội lắm đúng không? Ba người chị dâu trầm trồ hâm mộ.
Chị cả Chu vội hỏi thêm: “Còn chú tư thì sao?”
Nếu thím tư trở thành giảng viên đại học Bắc Kinh có nghĩa là nhà trường sẽ giải quyết vấn đề hộ khẩu cho thím ấy, nhưng còn chú tư thì khó à, làm gì có đơn vị nào chịu tiếp nhận nông dân?
Lâm Thanh Hoà nhún vai đáp: “Em sẽ cố gắng tranh thủ chuyển hộ khẩu cả nhà em lên đó.”
Cô cảm thấy cái này không thành vấn đề, nếu nhà trường trọng dụng nhân tài hẳn sẽ giúp cô thu xếp. Chỉ cần khéo léo giao thiệp một chút, nhất định mọi chuyện sẽ êm xuôi. Dù có nói chuyện nguyên tắc thì cũng vẫn phải có tình người, cô là gái đã có chồng, không thể nào bắt cô xa chồng xa con, gia đình chia cắt được, đúng không?
Ngoài ra, cô nghe nói giảng viên đã có gia đình còn được cấp nhà ở nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, đây là một sự lựa chọn không tồi.
Cuộc nói chuyện êm đẹp, nhưng khi về phòng mỗi người lại ôm một tâm tư riêng.
Chị cả Chu tâm sự với chồng, không giấu được vẻ luyến tiếc: “Nghe chừng thím tư đã quyết sẽ chuyển hộ khẩu đi.”
Thực lòng mà nói, mấy năm trở lại đây, chính xác hơn là từ ngày chú tư xuất ngũ, thím tư thay đổi hẳn, mấy chị em dâu ngày một thân thiết, cảm tình ngày một tăng, ở gần nhau đang vui, chị không nỡ chia xa.
Đúng là phụ nữ toàn bị tình cảm chi phối, anh cả Chu bình tĩnh phân tích cho vợ: “Đây là chuyện vui, có gì mà em phải suy nghĩ? Chu gia chúng ta trước nay đã ai được trở thành người thành phố đâu? Giờ vợ chồng chú tư thành hẳn người thủ đô, phải nói là quá tốt ấy chứ.”
Chị cả Chu vẫn nhíu mày: “Cơ mà chuyển hộ khẩu đâu phải chuyện dễ.”
Anh cả Chu suy nghĩ rồi nói: “Nếu có đơn vị tiếp nhận thì không khó. Anh thấy, thím tư đã dám nói ra lời, xem ra thím ấy nắm chắc tới bảy, tám phần rồi.”
Chị cả Chu vẫn không nỡ: “Có thể về quê hương phát triển thì tốt quá.”
Anh cả Chu: “Làm sao so sánh nông thôn với thành phố lớn được? Anh nghe người ta nói sau khi khôi phục thi đại học, khắp nơi đều đang đẩy mạnh xây dựng nên rất cần những sinh viên như thím tư góp sức xây dựng tổ quốc.”
Dù cho trong lòng có không nỡ tới thế nào nhưng chồng đã phân tích hợp tình hợp lý thế rồi, chị cả Chu chẳng còn biết phải nói gì nữa.
Bên phòng anh hai và anh ba, chị hai Chu và chị ba Chu cũng đang kể cho chồng nghe về chuyện này, nhưng thái độ khác hẳn với chị cả Chu, cả hai chị đều ủng hộ quan điểm thím tư.
Các cụ đã dạy rằng “cây di chuyển cây chết, người di chuyển người sống”, nhất là chỗ tốt như Bắc Kinh, dại gì không đi?
Anh ba Chu nói: “Ờ, nếu như được thì vậy thì còn gì bằng. Sau này Ngũ Ni nhà ta thi đậu đại học có thể tới ở nhà chú thím tư, không cần ở ký túc xá.”
Cái này đâu cần chồng nói, chị đã nghĩ tới từ lúc nói chuyện với thím tư rồi nhưng ngặt một nỗi….chị ba Chu buồn rầu: “Thành tích học tập của con bé Ngũ Ni này…khả năng khó đậu!”
Anh ba Chu: “Thì nhân lúc thím tư đang ở nhà này, em bảo nó sang đó học nhiều một chút.”
Riêng về vấn đề học hành, anh ba Chu hoàn toàn tin phục thím tư, thậm chí còn cảm thấy không một ai qua được thím ấy.
Lâm Thanh Hoà cũng không phụ lòng tin của mọi người. Mới được kèm không bao lâu, thành tích học tập của Chu Dương và Chu Ngũ Ni đã tiến bộ lên trông thấy.
Nhưng học cả năm cả đời, vội gì mấy ngày Tết, sau khi Đại Oa giao cho hai đứa nó vài phần quan trọng bắt buộc phải ghi nhớ, Lâm Thanh Hoà cho chúng nghỉ ba ngày, từ mồng 1 tới mồng 3 không cần lại đây, tự học tại nhà là được.
Hôm nay là ngày đầu năm mới, Lâm Thanh Hoà muốn đón không khí sớm mai nên dậy từ tờ mờ sáng. Chu Thanh Bách thấy vợ lục tục cũng dậy theo. Tuy rằng ổ chăn rất thoải mái nhưng điều kiện tiên quyết là phải có vợ nằm cùng, không có vợ mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Thế là cô đi đằng trước, anh tò tò đằng sau, khoảng cách không lúc nào vượt quá ba bước chân.
Mồng 1 Tết năm 1979, lát nữa vợ chồng cậu ba Lâm sẽ dắt bọn nhỏ sang chúc Tết.