Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 254 - Chương 254: Túi Sưởi Ấm Tay

Chương 254: Túi sưởi ấm tay Chương 254: Túi sưởi ấm tay

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 254: Túi sưởi ấm tay

Chu Thanh Bách chẳng từ chối nhưng cũng chưa nói đồng ý, chỉ bình tĩnh phóng một ánh mắt u oán tới cô vợ vô lương tâm.

Lâm Thanh Hoà nín cười, nựng nựng gương mặt anh, thơm chóc chóc hai cái dỗ dành: “Ngoan, em đây cũng là vì thế hệ tương lai của nhà họ Chu, nếu bọn nhỏ có tiền đồ sáng lạn thì thanh danh Chu gia cũng được nâng cao còn gì.”

Ồ, sờ cái mặt thấy có da có thịt lên chút rồi đó, không bõ công mấy ngày nay cô ra sức tẩm bổ. Cởi bỏ quân phục, vác cuốc làm người nông dân chân chính nhưng được cái không bị khô cằn, teo tóp như những người đàn ông khác trong thôn, vẫn múi nào ra múi đấy, tướng tá ngon lành, hấp dẫn ra phết!

Được cô vợ nhỏ chủ động hôn hai cái, sắc mặt Chu Thanh Bách dần dần mềm xuống.

Anh gật đầu: “Ừ, chiều nay cùng đi.”

Hôm nay đã là 29 tháng Chạp, ngày mai là 30, ngày cuối cùng của năm, còn phải ở nhà lo cơm tất niên, cúng giao thừa, không có thời gian đi tản bộ.

Nhưng thật không may, hai vợ chồng ngủ trưa dậy thì ông trời cũng thả tuyết xuống.

Ghé mắt qua cửa sổ nhìn màn mưa tuyết li ti trắng xoá, Lâm Thanh Hoà tiếc nuối: “Không đi được rồi.”

Chu Thanh Bách đen mặt, tuyết rơi không đúng lúc tí nào.

Không đi được thì ở nhà vậy, Lâm Thanh Hoà quay qua hỏi chồng: “Hôm nay anh muốn ăn gì?”

“ Em.” Chu Thanh Bách nhìn vợ, đáy mắt đong đầy mê luyến.

Lâm Thanh Hoà buồn cười, ngoài một lần dỗ anh hôm nọ ra thì hai, ba hôm nay cô lại tời kỳ tới tháng. Ôm mà không được ăn, chắc lão tài xế già nhịn đến sắp nghẹn rồi.

“Anh hai, hôm nay anh muốn ăn gì?”

Bỗng nhiên, từ trong phòng tụi nhỏ truyền ra giọng Tam Oa.

Lâm Thanh Hoà đang ngờ ngợ… câu này hình như hơi quen tai?… thì lập tức cái giọng ngứa đòn của thằng nhãi Nhị Oa vang lên.

“EM!”

Lập tức, mặt Lâm Thanh Hoà nóng rực như cái chảo gang.

Chu Thanh Bách nghiêm giọng: “Chu Toàn, Chu Quy Lai, tập hợp!”

Chu Toàn là Nhị Oa, Chu Quy Lai là Tam Oa.

Hai anh em đang cuộn mình trong chăn, rung đùi ngồi tránh rét, nhân tiện nghe lén cha mẹ rồi nhại giọng chơi, đang cười khúc khích thì một giọng nói lạnh như băng truyền tới, Nhị Oa, Tam Oa rùng mình một cái, run rẩy đứng lên, líu díu bước ra khỏi phòng.

Cha chả đánh chả mắng, chỉ đưa ra mệnh lệnh: “Đứng tấn.”

Hai đứa đau khổ tuân lệnh, đúng là cái miệng hại cái thân mà, oà oà…

Chu Khải từ bên ngoài về, trên tay xách theo hai con gà rừng.

Lúc nãy nó cùng mấy đứa bạn trong thôn lên rừng đặt bẫy, thu hoạch cũng khá, mấy đứa xúm lại chia nhau, nó được chia hai con.

Vừa đẩy cửa vào nhà đã thấy hai thằng em một lớn một nhỏ đang đần mặt ra đứng tấn. Nhìn qua là biết hai thằng to gan này lại vuốt râu hùm nên bị phạt đây mà.

Chu Khải đi thẳng vào gian trong đưa gà cho mẹ: “Mẹ ơi, con vừa nhặt được hai con gà rừng, tối nay nhà mình xào một con ăn đi.”

“Được đó.” Lâm Thanh Hoà trực tiếp đi lướt qua, coi như không nhìn thấy hai cái bản mặt méo xèo xẹo ở góc nhà, bị phạt là xứng đáng, cho chừa cái tật nhại lại người khác đi, lại còn dám trêu chọc cha mẹ mới hư chứ.

Chu Thanh Bách chỉ đạo Đại Oa giết gà.

Lâm Thanh Hoà vào bếp lấy một nắm nấm ra ngâm, thịt gà xào với nấm rừng là ngon đúng bài, còn chân với cánh thì mang đi hầm canh, món chính là màn thầu, thêm một dĩa dưa muối chua ăn cho đỡ ngán.

Tuyết rơi tới tận chiều tối vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, tới tầm 7 giờ tạnh được một lát, mọi người chưa kịp mừng thì lại rơi tiếp.

Nhiệt độ ngoài trời lúc này đang rất thấp, ngồi trong nhà mà cũng tê cóng chân tay.

Bà Chu suy nghĩ rồi lo lắng hỏi: “Ký túc xá không có giường đất, mùa đông làm sao mà ngủ?”

Lâm Thanh Hoà đáp: “Con nghe nói sắp cho lắp đặt hệ thống sưởi, nhưng không biết có kịp trong năm nay không nữa.”

Ở trên trường lạnh lắm, cả ngày cô chỉ rúc mình trong ổ chăn, bước xuống giường một cái là cảm giác máu trong người cũng đóng băng luôn. Thật sự chịu không nổi!

Thế nên cô đã tính toán rồi, hè này, cô sẽ tích hai thùng cà chua vào không gian riêng, đợi đến mùa đông có cái mà ăn chứ thời tiết vừa lạnh vừa khô, cơ thể không được nạp trái cây hay rau xanh cô sợ mình sẽ chảy máu cam mất.

Chu Thanh Bách ngồi bên cạnh yên lặng lắng nghe, âm thầm ghi nhận, à hoá ra vợ mình ở trên đó bị lạnh.

Sáng sớm hôm sau tranh thủ lúc tuyết ngưng, anh vội vã đi ra ngoài, mãi tới gần giờ cơm trưa mới trở về.

Chẳng nói chẳng rằng đưa cho vợ một cái túi sưởi ấm tay.

WOw, hàng xịn nha, hai mắt Lâm Thanh Hòa sáng lấp lánh, ngày xưa phải gia đình nào quyền quý hay giàu có dữ lắm mới có cái túi này để giữ ấm tay.

Chu Thanh Bách: “Cái này dễ mang theo người, qua Tết em nhớ đem theo, đừng quên.”

Món đồ này rất tiện lợi, chỉ cần đổ nước ấm vào là được, khi nào nước nguội thì đổ ra, thay nước mới.

Chu Khải chìa tay ra: “Cha, của con đâu?”

Bà Chu cũng gật đầu: “Ừ, sao không mua cho Đại Oa một cái.”

Chu Thanh Bách nhàn nhạt đáp: “Không mua, bên ngoài cũng không bán, chỉ có một cái duy nhất.”

Để tìm được một cái này anh phải nhờ tới sự trợ giúp của chiến hữu, anh ấy đã sai lính đi rất lâu mới tìm được.

Lâm Thanh Hoà quay sang an ủi con trai: “Ngoan, thanh niên trai tráng, mạnh hơn hổ, tí lạnh này đã nhằm nhò gì, mấy thứ này không cần thiết.”

Nói xong cô cười tít mắt hí hửng đổ nước ấm vào dùng thử.

Chu Khải xụ mặt: “Mẹ, không phải tất cả những bà mẹ đều giống nhau, có được thứ gì tốt, người đầu tiên nghĩ tới chính là con ruột sao?”

Lâm Thanh Hoà cười sửa lại: “Sai, mẹ không giống những bà mẹ khác. Có thứ gì tốt, người đầu tiên mẹ nghĩ đến chính là cha con.”

Một câu nói như rót mật vào tai, Chu Thanh Bách sung sướng ra mặt.

Cha mẹ lại bắt đầu rải cẩu lương, ba thằng nhóc rùng mình ù té chạy.

Bà Chu chỉ biết lắc đầu ngồi cười.

Lâm Thanh Hoà vui thích luồn hai tay vào túi sưởi, thích quá, ấm quá, lại còn có cảm giác quý tộc nữa chứ, haha!

Về phòng, Lâm Thanh Hoà hỏi Chu Thanh Bách: “Sáng sớm anh chạy ra ngoài một chuyến là vì cái này đấy hả?”

“Ừ.”

Sáng nay trước khi đi anh không nói với cô vì anh cũng không nắm chắc sẽ thành công hay thất bại.

Lâm Thanh Hoà sà vào lòng anh, ngắm nhìn người đàn ông của đời mình, trước nay anh không biết nói lời đường mật, hoạ huần lắm mới nặn ra được một hai câu nhưng anh để tâm tất cả những gì liên quan tới cô, trực tiếp dùng hành động làm cho cô tan chảy.

Lâm Thanh Hoà biết, trong bữa cơm tối qua, anh có lắng nghe cô và mẹ chồng nói chuyện. Chỉ là không ngờ anh hành động nhanh tới vậy, sáng nay vừa ăn cơm xong là phóng đi ngay, không quản gió rét, kiếm đồ về cho cô.

Cái túi sưởi này không chỉ sưởi ấm đôi tay mà còn sưởi ấm được tận đáy lòng cô.

“Thanh Bách.” Lâm Thanh Hoà dịu dàng gọi tên chồng, thanh âm chứa đựng tình yêu, niềm xúc động và cả sự dựa dẫm.

Chu Thanh Bách không nói mà dùng ánh mắt thâm tình đáp lời.

Anh muốn im lặng để tận hưởng trọn vẹn giây phút này.

Hai người cứ thế lặng lẽ dựa sát vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau, cùng nhau ngắm nhìn những bông tuyết lất phất bay ngoài cửa sổ.

Buổi chiều cuối năm, bình yên đến lạ…

Lát sau, Lâm Thanh Hoà phải đứng dậy đi chuẩn bị cơm nước.

Ngày hôm qua Đại Oa xách về hai con, đã ăn một con, còn thừa lại một con. Hôm qua đã xào nấm rồi thì hôm nay xào dưa muối đi, nấu thêm một tô canh tôm khô ăn với màn thầu hỗn hợp các loại đậu.

Khoảng bốn giờ chiều, cậu ba Lâm tới tặng chị gái hai con gà rừng.

Hôm nay cậu ấy lên núi đánh được bốn con.

Thấy trên tay cậu vẫn còn cầm hai con cho nên Lâm Thanh Hoà mới nhận.

Nhìn cái mặt bị lạnh tới tái nhợt, cô đuổi cậu vào nhà ngồi cho ấm, rồi mau chóng xuống bếp rót một chén nước sôi, thả thêm đường đỏ và vài miếng gừng đập dập vào.

Uống hết chén trà, sắc mặt cậu ba Lâm mới hồng hào hơn một chút.

Trước khi em trai về, Lâm Thanh Hoà đưa cho một bọc kẹo sữa thỏ trắng rồi dặn: “Ngày mai dắt bọn nhỏ sang đây chúc Tết, chị làm sẵn thức ăn ngon đợi chúng.”

“Dạ.” Cậu ba Lâm tươi cười xách hai con gà cùng gói kẹo sữa đi nhanh về nha cho kịp bữa cơm chiều tất niên.

Nhìn thấy gọi kẹo sữa, mợ ba đoán ngay ra là ai cho, cô hỏi chồng: “Anh vừa sang nhà chị Thanh Hoà à?”

“Ừ, chị dặn ngày mai nhà mình sang nhà chị chúc Tết.”

Nhìn tới hai con gà rừng, mợ ba nhíu mày: “Sao anh không để gà lại cho chị?”

“Để lại hai con rồi, hôm nay may mắn đánh được bốn con lận.”

Lúc này, mợ ba mới gật đầu cười, để xem nào, thịt heo đại đội chia từ đợt trước vẫn còn, sau hậu viện nuôi mấy con gà, trong lu tích được kha khá trứng, nay lại có thêm hai con gà rừng nữa, có thể nói đây là cái Tết sung túc nhất từ trước tới nay của gia đình cô.

Bình Luận (0)
Comment