Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 253 - Chương 253: Học Bù

Chương 253: Học bù Chương 253: Học bù

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 253: Học bù

Nghe thím tư nói, chị hai Chu như người đi lạc trong sương mù, lùng bùng lỗ tai, chả hiểu gì hết, nhưng trong lòng rất bội phục, quả không hổ danh sinh viên trường đại học đứng đầu cả nước, kiến thức sâu rộng, nói năng lưu loát.

Tuy rằng nghe không hiểu nhưng chị vẫn hỏi lại: “Vậy thím cảm thấy cho nó theo cái đấy được hả?”

Lâm Thanh Hoà nói: “Nghề mộc không tồi, ít nhất tốt hơn làm nông, cũng đỡ vất vả hơn. Đương nhiên giai đoạn học việc sẽ không dễ dàng, nghề nào cũng vậy cả thôi. Dù sao thì, muốn học ra ngón nghề mưu sinh phải chịu khó khổ luyện thời gian đầu mới được, làm gì có chuyện bầu trời rớt bánh có nhân, chị hai nói có phải không?”

Cô thật lòng mong mấy anh chị em trong nhà đều phát triển đi lên, mọi người cùng nhau làm giàu, từng nhà tốt thì gia tộc mới càng vững mạnh.

Chị hai Chu có phần chần chờ: “Nhưng mà ngặt một nỗi chị lại chẳng biết chỗ nào dạy nghề mộc mới khổ chứ.”

“Có gì chị bảo anh hai tới tìm Thanh Bách hỏi xem.” Việc này, Lâm Thanh Hoà không rành nên không thể giúp, chỉ có thể đưa ra kiến nghị thôi.

Chị hai Chu nghe thế lại tưởng Chu Thanh Bách có cách nên vui mừng nói: “Được được, để chị chạy về bảo anh ấy đi tìm chú tư.”

Nói xong, chị vội vã đi tìm chồng.

Nghe vợ thúc giục, anh hai Chu liền đi tìm Thanh Bách hỏi thăm về việc học nghề mộc.

Chu Thanh Bách sửng sốt: “Thợ mộc ấy hả? Trong thành có một xưởng gỗ, nếu Hạ Hạ muốn học thì để em đi tìm chiến hữu hỏi thử xem thế nào.”

“Tốt quá, tốt quá” Anh hai Chu liên tục nói tốt.

Chu Thanh Bách lại hỏi: “Nhưng sao tự dưng lại nghĩ cho Hạ Hạ làm thợ mộc?”

Anh hai Chu nói: “Là thím tư giới thiệu.”

Chu Thanh Bách kinh ngạc, nói vài câu với anh hai rồi đi về nhà hỏi vợ xem cụ thể ra sao.

Lâm Thanh Hoà có sao nói vậy: “Tay nghề giỏi sẽ rất có tiếng.”

Sang năm mới là năm 79, mà học nghề đâu phải là chuyện ngày một ngày hai, hơn nữa Chu Hạ vẫn còn quá nhỏ, rất khó để định hướng nghề nghiệp tương lai, trước mắt cứ để nó tới xưởng gỗ nhận sư phụ, đi theo phụ việc cho người ta rồi từ từ tính tiếp.

Chứ bây giờ để nó xuống ruộng theo cha, làm cả năm cũng không kiếm được bao tiền, với lại sắp tới nhà nước sẽ tiến hành khoán ruộng.

Theo như những gì Lâm Thanh Hoà được biết, tới đầu thập niên 90, nghề mộc không những không bị đào thải mà vẫn có thể tồn tại và phát triển, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có tay nghề để tự mình kinh doanh.

Đó, đường ra là như thế, còn đi như thế nào tuỳ thuộc vào Chu Hạ, nếu thích hợp với nghề nó có thể theo lâu dài, còn không thích thì có thể đổi nghề khác, vì nó vẫn còn rất trẻ, dư dả thời gian để lựa chọn.

Bởi vì chuyện này, Chu Thanh Bách đặc biệt tới cục cảnh sát tìm chiến hữu. Vị chiến hữu đích thân dẫn anh tới xưởng gỗ hỏi thăm, đúng là tại đó có tuyển học việc.

Sau khi nắm được đầy đủ thông tin, Chu Thanh Bách về nói lại cho anh chị hai. Ngày mồng 7 tháng giêng tới báo danh, ăn ở tại xưởng, quy định chung cho các học viên là năm đầu tiên phụ trách dọn vệ sinh và làm việc vặt quanh xưởng, năm thứ hai đi theo làm phụ tá cho sư phụ, năm thứ ba mới bắt đầu chính thức học nghề, không có tiền lương, nhưng bao ăn bao ở.

Như vậy có nghĩa là Chu Hạ không kiếm được thu nhập và công điểm về cho gia đình nhưng gia đình sẽ tiết kiệm được một miệng ăn.

Vợ chồng anh hai Chu nghe xong đều gật gù, có vẻ ưng lắm.

Lâm Thanh Hoà quay sang dặn dò Chu Hạ: “Thím tư sẽ luôn ủng hộ Hạ Hạ. Sang năm tới xưởng, Hạ Hạ nhớ phải chịu khó quan sát và học hỏi nhiều hơn, không chỉ học hỏi tay nghề mà còn phải học cách các sư phụ giao thiệp, đối nhân xử thế. Việc học là không ngừng, có thể cái bàn, cái tủ này bây giờ là đẹp nhưng vài năm nữa sẽ có những kiểu dáng mới hơn, đẹp hơn, cho nên khi học được rồi cũng không được kiêu ngạo, tự mãn mà hãy cố gắng sáng tạo, đổi mới. Ngoài ra, đối với các sư phụ phải vâng lời và hiếu kính, có như thế người ta mới chịu truyền thụ cho cháu tất cả các kỹ năng.”

Chu Hạ nghiêm túc gật đầu: “Dạ, cháu nhớ rồi ạ.”

Lâm Thanh Hoà nói thêm: “Trước mắt cứ cố gắng học các kỹ năng cho tốt, lành nghề rồi nếu muốn ra riêng thì phải xin sư phụ một tiếng. Dù có thế nào thím tư cũng luôn ủng hộ và tin tưởng ở Hạ Hạ.”

Chu Hạ cười: “Cháu chưa bắt đầu học mà, cũng không biết cháu có theo học được không nữa.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Không nên tạo áp lực cho mình, không học được thì lại về quê, thiếu gì cơ hội kiếm tiền.”

Chu Hạ không hiểu nên hỏi lại: “Có nhiều cách kiếm tiền lắm ạ?”

Lâm Thanh Hoà xua tay: “Cái đó để nói sau.”

Chu Hạ cười rồi chào chú thím đi về nhà. Nó không muốn tới trường học chữ nhưng bảo nó đi trồng cây thì nó cũng không thích cho lắm, giờ có thể đi học nghề, nó vừa tò mò vừa hào hứng.

Đối với chuyện này, Chị cả Chu với chị ba Chu đã biết, nhưng không có phản ứng gì quá lớn. Bởi các chị đều muốn cho con trai tới trường, kể cả học không giỏi cũng phải học, đừng hòng nghĩ tới chuyện nghỉ giữa chừng.

Hai chị rủ nhau sang nhà Lâm Thanh Hoà, một người cầm túi đậu phộng, một người cầm túi hạt mè, xấu hổ nhờ Lâm Thanh Hoà dạy thêm cho bọn trẻ.

Lâm Thanh Hoà thoải mái nhận đồ rồi nói: “Các chị cứ bảo bọn nhỏ sang đây, mỗi ngày em sẽ phụ đạo cho chúng tầm tiếng rưỡi, từ 8 rưỡi sáng tới 10 giờ đi, để sau 10 giờ em còn phải nấu cơm trưa.”

Nhận được sự đồng ý của thím tư, chị cả với chị ba Chu mừng lắm, mấy giờ cũng được, chỉ cần tụi nhỏ được học là tốt lắm rồi. Có thể được sinh viên trường đại học hàng đầu cả nước dạy cho, chắc chắn năm học tới thành tích của bọn nhỏ sẽ tốt hơn.

Chị cả Chu muốn gửi Chu Dương còn chị ba Chu thì gửi con gái lớn Chu Ngũ Ni, mấy đứa sau còn bé chưa cần học thêm, sau này Chu Ngũ Ni từ từ dạy kèm cho các em cũng được.

Ngày hôm sau đúng 8 rưỡi sáng, Chu Dương và Chu Ngũ Ni mang sách bút sang.

Đầu tiên, Lâm Thanh Hoà kiểm tra bài vở của hai đứa nó.

haizzz, cô thầm thở dài trong lòng, kiến thức cơ bản còn chưa nắm được thế này thì nâng cao cái gì.

Tuy rất bất đắc dĩ nhưng thấy hai đứa cháu ham học quá cho nên cô vẫn sẽ dạy.

Cô dạy cho chúng hai môn, Tiếng Anh và Toán học. Tất cả đều đi từ những kiến thức căn bản nhất. Chớ vội coi thường căn bản nha, phải có cái nền vững vàng thì mới học lên cao được.

Chu Thanh Bách ngồi một mình trong phòng than thở, cuộc sống này sao khổ quá, ai cũng muốn tranh vợ với anh là sao? Giống như thằng nhóc Chu Hạ, nhờ vợ anh giới thiệu nghề nghiệp này nọ thì còn được, chứ hai cái đứa này mỗi ngày chạy sang đây chiếm vợ anh một tiếng rưỡi đồng hồ thì không được tí nào hết.

Khó khăn lắm cô ấy mới về nhà được một chuyến, mỗi lần về ở được có vài hôm. Thời gian cho mình anh còn chả đủ nữa là giờ đây bị một đám nhóc con vây quanh, đánh cũng không được, đuổi cũng không xong, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt ngồi từ xa ngắm vợ, haizzz….

Thế là từ hôm đó trở đi, mỗi ngày Lâm Thanh Hoà phụ trách ra đề, chấm bài, sửa bài. Đại Oa phụ trách khoanh vùng những kiến thức trọng điểm và kiểm tra học thuộc lòng.

Kỳ nghỉ đông năm nay, tất cả mọi người đểu thảnh thơi thư giãn, duy chỉ có Chu Dương và Chu Ngũ Ni là căng đăng đầu ra thu nạp kiến thức.

Thật ra, việc chị ba Chu kiên trì cho con gái đọc sách nằm ngoại dự đoán của Lâm Thanh Hoà. Cô cứ tưởng chị ấy cũng giống như chị cả, chỉ cho con gái học sơ qua biết mặt chữ rồi thôi. Hiện tại, ở nhà họ Chu chỉ có duy nhất một đứa cháu gái là Chu Ngũ Ni vẫn được tiếp tục tới trường. Tiếc là thành tích của con bé không được xuất sắc cho lắm, bị đúp, phải học hai lần lớp 5 Tiểu học, về sau được Nhị Oa dạy kèm một ít mới có thể thi đậu lên Sơ nhất.

Nhưng Lâm Thanh Hòa đã kiểm tra rồi, kiến thức cơ bản hổng rất nhiều. Kỳ nghỉ đông chẳng còn lại bao ngày, thôi thì cố gắng bổ khuyết cho nó tới đâu hay tới đấy vậy.

Buổi trưa, ăn cơm xong, hai vợ chồng về phòng nghỉ trưa, Lâm Thanh Hoà rủ chồng: “Thanh Bách à, chiều nay mình lên núi đi?”

Bình Luận (0)
Comment