Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 252 - Chương 252: Học Nghề

Chương 252: Học nghề Chương 252: Học nghề

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 252: Học nghề

Hôm sau, Lâm Thanh Hoà theo lời hẹn lên huyện thành lấy thịt. Chị Mai ngượng ngùng nói: “Thật là ngại quá nhưng hôm nay chị đeo đi làm, không nghĩ mấy cô đồng nghiệp lại thích đến thế, bọn họ nhờ chị về hỏi em một tiếng có thể nhờ em mua giúp các cô ấy được không?”

Lâm Thanh Hoà đáp: “Nếu lần sau có cơ hội đi nữa thì em sẽ mua giúp, nhưng mà không mua được số lượng nhiều đâu.”

Chị Mai hiểu, mua nhiều rất nguy hiểm, không cẩn thận là bị khép vào tội danh đầu cơ trục lợi như chơi.

Thanh toán tiền thịt xong, Lâm Thanh Hoà vội đạp xe về nhà cho sớm để còn kịp làm món bao tử hầm gà bồi dưỡng bù cho anh chồng thích giận dỗi nhà cô.

Bà Chu thấy con trai và con dâu sớm tối quấn quýt không rời thì vừa lòng lắm. Càng nhìn càng ưng con bé Thanh Hoà này, nhân phẩm tốt, chiều chồng, thương con.

Trước kia…ôi thôi bỏ đi, bây giờ nó cứ như thế này và ngày một tốt lên là bà mừng lắm rồi.

Nếu mà so sánh ra thì con dâu cả an phận thủ thường quá cho nên cuộc sống cứ ì ạch qua ngày, khó mà phất lên được.

Tất nhiên bà không có ý chê phụ nữ an phận, nhưng ít nhiều phải có con mắt tinh tường như vợ thằng tư, biết nhìn xa trông rộng, sống hôm nay phải biết tính toán cho tương lai. Nếu không nhờ nó sớm có sự chuẩn bị cho chuyện thi đại học, bồi dưỡng giáo dục mấy đứa con thì giờ này thằng Đại Oa vẫn quanh quẩn ở trường làng, làm sao đã được lên thủ đô làm sinh viên đại học.

Rồi cả thằng Nhị Oa và Tam Oa cũng thế, thành tích học tập không thua kém ai, cứ đà này phát triển lên tương lai tám, chín phần cũng sẽ thành sinh viên đại học.

Bà vẫn còn nhớ lần trước vợ thằng tư đã từng nói, con trai nó nhất định vào đại học, có công tác có lương thưởng, tự lo chuyện thành gia lập thất, không cần dùng tới tiền dưỡng già của hai ông bà.

Lúc đó bà nghe xong vẫn còn hoang mang lắm, nhưng giờ nhìn xem, mọi chuyện đang diễn tiến giống y như những gì nó nói, con dâu bà đúng là kiểu người nói được làm được!

Càng nghĩ càng vui, tâm tình không tồi bà rảo bước chân hướng tới nhà thằng tư, vừa đẩy cổng chính đã thấy con dâu đang ngồi xổm ngoài sân lúi húi làm cái gì đó. Bà tiến lại gần cười hỏi: “Con đang làm gì đấy?”

Lâm Thanh Hoà ngẩng đầu đáp: “Bao tử heo hầm gà mẹ ạ, món này rất tốt cho dạ dày.”

Cái chính là bồi dưỡng cho anh chồng mình nhưng cũng không thể bỏ lơ mọi người trong nhà được.

Bà Chu cúi đầu nhìn nhìn rồi tấm tắc khen: “Có con ở nhà mọi người mới được ăn ngon.”

Từ hôm vợ thằng tư về đến nay, không ngày nào trong bếp không dậy mùi thơm, hôm thì một nồi thịt kho tàu, hôm thì khay thịt viên đầy nhóc, hôm thì thịt hầm…

Đại đội mới chia thịt được ba ngày mà nhà này đã ăn sạch rồi, hôm nay lại thấy có thêm một rổ thịt trong bếp, không cần hỏi bà cũng biết con dâu mới đi mua về.

Nhưng bà sẽ không càm rà càm ràm chuyện tiền nong như ngày xưa nữa đâu.

“Con rảnh ấy mà nên nghĩ ra món này món kia cho cha với Thanh Bách đổi bữa. Vất vả cả năm trời, chỉ có thời gian này được nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ tiếc là chỗ nhà mình không có vịt.”

“Vịt ấy hả, có có, mẹ thấy bên nhà bà Thái nuôi mấy con. Khả năng Tết năm nay xả đàn ăn Tết, con muốn không để mẹ sang đó hỏi?”

“Nhà thím Thái hả mẹ?”

“Ừ, nuôi một đàn bốn con, đều lớn hết rồi.”

“Vâng, thế mẹ hỏi đi ạ.”

Nếu mua được cô sẽ làm món tiết canh vịt, món này đảm bảo cực bổ.

Bà Chu vui vẻ đi ngay, không hề cảm thấy con dâu lãng phí hay là ăn hoang gì gì đó nữa.

Ở trường, Lâm Thanh Hoà sẽ dồn hết tâm trí vào việc học nhưng về tới nhà cô sẽ toàn tâm toàn ý chăm lo bữa cơm gia đình, tay làm bao tử heo hầm gà thế mà trong đầu cô đã nảy ra món mới rồi. Phải tranh thủ chứ, vì tính ra cô được ở nhà có mấy ngày đâu.

Đợi mãi không thấy mẹ chồng về, Lâm Thanh Hoà cứ tưởng không hỏi được, ai dè lúc bà về trên tay còn cầm theo một con vịt đã được vặt lông, làm sạch sẽ.

Bà Chu vừa đi vào vừa cười nói: “Mẹ sang đúng lúc thằng cả nhà đó đang giết vịt, mẹ vào nhà nói với bà Thái một tiếng thế là nó đưa luôn con vịt trong tay cho mẹ.”

Khỏi cần nói ra cũng hiểu, cái này là vì nể Lâm Thanh Hoà. Trước giờ, cô luôn chiếu cố hai anh em Chu Đông Chu Tây, mà bây giờ chúng lại là nhà thông gia với nhà họ Thái, bắc cầu qua lại bà Thái rất nguyện ý giữ mối giao hảo với Lâm Thanh Hoà.

Lâm Thanh Hoà cười: “Thật là cảm tạ thím Thái, hôm nào có thời gian con sẽ sang đó ngồi chơi.”

Cô biết bà Thái tâm tâm niệm niệm muốn giới thiếu cháu gái bà cho thằng lớn nhà mình nhưng kể cả việc này không thành thì cũng không nên để ảnh hưởng tới giao tình hai nhà.

Thời tiết lạnh cóng, vạn vật đóng băng, nhiệt độ tự nhiên còn lạnh hơn cái tủ cấp đông, thịt sống để vô tư chả sợ ôi thiu. Hôm nay nhà đã có gà hầm bao tử heo, trong bếp vẫn còn một chén thịt kho nữa cho nên chưa cần ăn tới vịt.

Cứ úp tạm cái rổ để trên chạn bếp đã, ngày mai cô sẽ bỏ lên bếp hầm, con vịt già này mà hầm ra thì ngọt nước lắm đây, thả chút miến vào là được bát miến vịt ngon bá cháy.

Thịt gà với bao tử đã được hầm nhừ, nêm nếm lại gia vị rồi Lâm Thanh Hoà bầy lên mâm, cả nhà xì xụp húp canh, trời lạnh mà được chén canh nóng thì không còn gì tuyệt với hơn.

Ông Chu thầm cảm khái, chỉ có vợ thằng tư về thì mới được ăn ngon thế này.

Bà Chu nói chuyện: “À, sang năm Chu Hạ nghỉ học theo cha xuống ruộng kiếm công điểm.”

Lâm Thanh Hoà kinh ngạc: “Chu Hạ mới bao lớn mà đòi xuống ruộng? Sức trẻ con thì kiếm được bao nhiêu công điểm chứ?”

Bà Chu thở dài: “Tự nó đòi nghỉ học.”

Ngẫm đi ngẫm lại, may mà ba đứa nhà này giống mẹ có thiên phú đọc sách chứ giống như nhà họ Chu thì chỉ suốt đời làm ruộng thôi. Có phải mỗi Chu Hạ nhà thằng hai đâu, Chu Dương nhà thằng cả cũng thế, thành tích học tập lẹt đà lẹt đẹt, cùng cắp sách tới trường giống nhau nhưng khả năng cao là không thi nổi đại học.

Lâm Thanh Hòa không đồng tình cho lắm: “Không thích học chữ thì có thể đi học nghề. Làm nông vất vả cả năm trời cũng có kiếm được bao nhiêu đâu.”

Bây giờ bà Chu cực kỳ tin phục ý kiến của con dâu tư, bà liền hỏi ngay: “Không biết như nó thì có thể học được cái nghề gì nhỉ?”

Đều là cháu nội, bà cũng rất mong nó có tiền đồ sáng sủa hoặc chí ít cũng được một cuộc sống ổn định.

Lâm Thanh Hoà suy nghĩ chút rồi nói: “hm..Thợ mộc cũng được.”

Đầu thập niên 80, các ngành nghề thủ công bắt đầu nở rộ, phổ biến hơn cả là nghề thợ mộc. Song hành với phát triển kinh tế thị trường là sự chấn hưng mạnh mẽ của các cơ sở, xí nghiệp, trường học, mà những chỗ đó thì đều cần đồ gỗ, suy ra thợ mộc không sợ thất nghiệp, chỉ sợ không có sức làm thôi.

Buổi tối, về tới Chu gia, bà Chu liền đem chuyện này nói lại với con dâu hai.

Chuyện liên quan tới con trai, không thể trì hoãn, ngày hôm sau, chị hai Chu lập tức chạy sang nhà thím tư để hỏi cho cặn kẽ.

Lúc chị hai Chu sang tới Lâm Thanh Hoà đang bận túi bụi trong bếp.

Hôm nay cô làm món mới, con vịt già này muốn ăn ngon thì phải kì công một chút, đầu tiên cô nấu trên bếp củi, sao đó chuyển sang bếp than đun lửa liu riu, đun đến tận tối mới bắc xuống, tới lúc đó đảm bảo mềm thịt, ngọt nước, ngon ngất ngây.

Nghe tiếng động ngoài sân, Lâm Thanh Hoà ngó đầu rồi chào vọng ra: “Chị hai sang chơi đấy à?”

Tuy rằng trước đây quan hệ chị em dâu chẳng ra làm sao nhưng chuyện đã qua nhiều năm, giữ mãi hiềm khích cũng chẳng có ích gì, ai so đo cứ so đo, thời gian sẽ đưa ra câu trả lời thoả đáng nhất.

Chị hai Chu bước vào rồi cười hỏi: “Mẹ Đại Oa này, tối hôm qua chị nghe mẹ về nói lại, thím đưa ra kiến nghị cho Chu Hạ nhà chị đi học nghề, có phải không?”

Lâm Thanh Hoà cười cười: “Ừ, nhưng mà em chỉ nói vậy thôi, nếu chị có chủ ý khác thì không cần để ý đâu.”

Chị hai Chu: “Không phải, chị không có ý đó. Tối qua nghe mẹ nói xong, về phòng chị với anh hai thím nghĩ cả đêm, cảm thấy đề nghị này của thím khá tốt, nhưng không biết về sau có đường ra không?”

Lâm Thanh Hoà nói: “Đường ra đâu phải là chuyện nói có là có, cái chính nằm ở chỗ Hạ Hạ. Nó phải biết linh hoạt một chút mới được, kị nhất là bảo thủ không chịu thay đổi. Xã hội tiến bố, con người cũng phải tiến bộ, làm cái gì cũng được, quan trọng nhất là theo kịp thời đại.”

Bình Luận (0)
Comment