Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 251: Giao tình
“Êrr, phòng bếp bé tin hin như cái lỗ mũi, thế mà cha thích đứng trong đó nhở?!”
Khung cảnh đang yên bình thì bọn trẻ từ đâu kéo nhau về, thấy cha mẹ cùng ở trong bếp, Nhị Oa nham nhở lên tiếng.
Lâm Thanh Hoà ngẩng đầu lừ mắt: “Thằng nhóc con này, ngứa đòn hả? Đến cha mà cũng dám chọc?”
Nhị Oa lập tức trề mỏ kháng nghị: “Mẹ~, con là con trai ruột của mẹ đấy, sao mẹ không giúp con?”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Trước khi làm mẹ con thì mẹ đây đã là vợ của cha con rồi. Hồi xưa còn nhỏ không tính, nhưng bây giờ lớn hết cả rồi không lẽ không nhìn ra cha với mẹ mới là chân ái, mấy đứa các con chỉ là ngoài ý muốn thôi hả?”
“Oẹ, thật là buồn nôn, con không chịu nổi nữa rồi!” Tam Oa cố tình rùng mình một cách rất chi là khoa trương.
Nhị Oa: “Là quá- quá- quá buồn nôn luôn, mẹ đang mượn cơ hội thổ lộ tình cảm với cha à?”
Tam Oa lè lưỡi: “Còn phải mượn cơ hội? Có lúc nào cha mẹ không thể hiện tình cảm đâu.”
Đứng bên cạnh xem trò vui nãy giờ, Đại Oa đủng đỉnh thả một quả boom: “Cha à, giờ về nhà rồi con xin giao lại mẹ cho cha nha, ở trường người làm con này phải đứng ra bảo vệ mẹ tới độ suýt bị trường học kỷ luật đấy, thiệt là tội nghiệp mà…”
Chu Thanh Bách nhìn về phía con cả nghiêm giọng hỏi: “Chuyện là thế nào?”
“Khụ khụ, chuyện qua rồi, nhắc lại làm gì?” Lâm Thanh Hoà trừng mắt ra dấu nhưng thằng con lại cứ lờ lớ lơ đi có tức không cơ chứ!
Đại Oa nín cười, con là con ngoan mà, cha đã hỏi thì phải trả lời thành thật, nó hắng giọng, thẳng lưng dõng dạc như đang diễn thuyết: “Cả nhà không biết đâu, mẹ ở trên trường cực kỳ cực kỳ nổi tiếng, đi tới đâu cũng được hoan nghênh. Khoa Tiếng Anh đề cử mẹ dẫn đoàn đại biểu trường đại học Bắc Kinh đi sang thành phố Thượng hải giao lưu. Mẹ chúng ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, hội nghị thành công mỹ mãn, mang lại vẻ vang cho trường. Nhưng!… đấy là chuyện mới đây, còn chuyện trước đó nữa…. Trước kỳ nghỉ hè, sinh viên khoá mới nhập học, buổi diễn thuyết chào mừng…..”
Tóm lại là có bao nhiêu nó khai ra bằng sạch, nào là đám tiểu tử tóc mọc chưa đủ mà bày đặt học đòi người ta viết thư tình, trong đó có một đứa lì lợm nhất, 18 tuổi, người Bắc Kinh, một ngày đều đặn gửi cho mẹ hai phong thư tình.
Nghe nói xuất thân trong gia đình quân nhân, dù biết Lâm Thanh Hoà lớn hơn nhiều tuổi nhưng vẫn quyết tâm lao đầu vào, không nề hà mối tình chị em.
Cuối cùng vẫn phải nhờ bài văn dán ở bản tin và lời cảnh cáo của Chu Khải trên đài phát thanh toàn trường, thằng nhóc đó mới buông tâm. Nghe bạn học kể lại, nó suy sụp tinh thần mất mấy hôm, thậm chí còn chạy sang lớp Chu Khải, muốn tìm bằng được Chu Khải để xác nhận lại một lần nữa.
Tới khi gặp Chu Khải cao to lực lưỡng bằng xương bằng thịt, sự thật rành rành trước mắt, thằng nhóc đó mới hoàn toàn chết tâm.
Như thế đủ thấy được, độ nổi tiếng của mẹ dữ dội cỡ nào rồi.
Nhị Oa và Tam Oa trợn mắt há miệng, trời ơi, quá ghê gớm!
Nhị Oa lên tiếng thán phục: “Mẹ quá lợi hại, già trẻ không tha!”
Chu Thanh Bách sa sầm mặt, hầm hè tức tối. Vợ anh bị kẻ khác thương nhớ, làm sao anh vui cho nổi??
Lâm Thanh Hoà ho khan hai tiếng rồi nói: “Cái này không thể trách em được, em thề em không trêu chọc gì bọn họ hết, là tự bọn họ gửi thư tới.”
Chu Khải sợ chưa đủ loạn nên mồi thêm chút nữa: “Một chồng thư, ngày nào cũng nhận được cả xấp dày bịch!”
Cái thằng oắt con này, Lâm Thanh Hoà tức điên, nghiến răng nghiến lợi: “Chu Khải, tối nay con không cần ăn cơm nữa, phải không?”
“Haha, tất nhiên là cần chứ ạ” Chu Khải cười hắc hắc rồi hai tay kéo hai thằng em chuồn về phòng.
Về tới phòng, đóng cửa lại, Nhị Oa và Tam Oa thu lại vẻ mặt giỡn hớt ban nãy, nghiêm túc cảnh báo anh cả khai giảng hàng năm đều có nhóm sinh viên mới, anh phải cẩn thận trông nom mẹ cho tốt, làm mất mẹ là anh phải đền cho tụi em đấy!
Hai đứa nó đã lớn rồi, cũng bắt đầu hiểu chuyện, năm nay trong thôn phát sinh quá nhiều việc, có nhiều đứa trẻ đang yên đang lành bị mất mẹ, có đứa thì mất cha, rất tội nghiệp.
Về phần Chu Thanh Bách, cả một buổi tối anh không nói không rằng, cứ im thin thít. Lâm Thanh Hoà biết, anh chàng này đang ghen đây mà, mùi dấm chua nồng nặc khắp nhà. Nhưng hiếm lắm mới thấy được vẻ hờn giận, thật là đáng yêu quá đi, haha!
Thôi được rồi, ai nỡ để anh giận lâu cơ chứ, em xuất chiêu, nhé?!
Buổi tối, Lâm Thanh Hoà trực tiếp đền “thịt”
Lăn qua lộn lại, tất cả đều chiều hết theo ý anh, cuối cùng mới dỗ được ai kia.
Chu Thanh Bách nói: “Sang năm anh đưa hai mẹ con lên trường.”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Không cần đâu.”
Vốn dĩ cô tính trốn buổi lễ khai giảng để ở nhà thêm mấy ngày nhưng trước kỳ nghỉ đông, giáo sư đã nói vậy rồi thế nên không thể trì hoãn được, ngày mồng 6 Tết hai mẹ con cô lại khăn gói quả mướp lên đường.
Hôm đó vẫn còn trong Tết, làm sao Chu Thanh Bách đã rời nhà được.
Lâm Thanh Hòa lại tiếp tục dỗ dành: “Đợi mùa hè đi, lúc đó nông vụ rảnh rang, anh xin nghỉ mấy ngày lên chơi với em.”
Chu Thanh Bách ậm ừ, thì cũng đành phải vậy chứ biết sao bây giờ, haizz, anh thu tay siết chặt cô vào lồng ngực, đang định nhắm mắt ngủ thì nghe tiếng cô gái nhỏ lầm bầm: “ đồ đàn ông thô bạo, không biết thương hoa tiếc chút nào hết…”
Chu Thanh Bách rầu rĩ: “Em còn nói nữa là anh muốn em đó…”
Lâm Thanh Hoà nhéo cái eo chồng: “Xưa nay chỉ có mệt chết trâu chứ không có chuyện cày hư ruộng, Chu Thanh Bách anh tém tém lại cho em, không còn trẻ trung gì nữa đâu đấy.”
“Chuyện nhỏ!” Chu Thanh Bách bật cười khe khẽ.
Thân thể anh, anh biết rõ chứ, thế này đã nhằm nhò gì.
“Mau ngủ đi.” Lâm Thanh Hoà lười tranh luận nhảm nhí với ông chồng về đề tài này.
Hai vợ chồng ôm lấy nhau cùng tiến vào giấc ngủ.
Bởi vì năm nay được chia ít thịt quá cho nên Lâm Thanh Hoà phải lên chỗ chị Mai mua thêm.
Hôm nay đi đặt thịt cô còn tặng riêng chị Mai một cái khăn quàng cổ: “Đợt trước em đại diện trường đi sang Thượng Hải công tác, nhìn thấy cái khăn đẹp quá nên em mua về tặng chị đây.”
Cái khăn quá đẹp, chị Mai thích mê lật tới lật lui ngắm không rời mắt: “Chị chưa nhìn thấy ai đeo kiểu này ở đây hết.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Thì đúng rồi, đây là kiểu mới nhất trên Thượng Hải mà lại.”
Chị Mai cười rạng rỡ: “Bao nhiêu tiền? Chị trả em.”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Cái chị này, giao tình bao năm mà chị vẫn còn khách sáo với em thế hả? Lúc nhìn thấy cái này người đầu tiên em nghĩ tới là chị, đoán chắc chị đeo sẽ rất hợp nên em mua tặng chị thôi. Tiền nong gì, cất đi.”
Hai chị em nói cười một hồi, Lâm Thanh Hoà mới đề cập tới chuyện chính: “Năm nay nhà em được chia ít thịt quá. Khoảng thời gian em lên Bắc Kinh học, mẹ chồng ở nhà nấu cơm nhưng bà tiết kiệm lắm, chả mua bán gì. Bây giờ em về phải tranh thủ tẩm bổ cho mấy cha con nó.”
“Ừ, mấy bà già bà nào cũng tiết kiệm lắm.” Sau đó, chị Mai hỏi muốn mua thịt gì, số lượng bao nhiêu.
Lâm Thanh Hoà liệt kê thịt ba chỉ, xương sườn, xương ống, bao tử….
Chị Mai gật gù ghi nhớ.
Trao đổi xong, Lâm Thanh Hoà chuẩn bị đứng dậy ra về, chị Mai chạy ra sau nhà tính bắt con gà tặng lại Lâm Thanh Hoà.
Thấy thế, Lâm Thanh Hoà vội gàn: “Thôi thôi, mẹ chồng em cũng nuôi bao nhiêu gà ở nhà rồi, chị không phải cho em đâu, giữ lại cho anh rể với mấy đứa nhỏ ăn đi.”
Chị Mai đâu chịu, vồ lấy con gà thoăn thoắt lấy dây buộc chân: “Bọn họ muốn ăn lúc nào chẳng được. Đây là chị cho riêng em, em mới nói chị em giao tình nhiều năm không được khách sáo đấy thôi, mau cầm lấy.”
Đẩy qua đẩy lại, chị Mai cương quyết đưa, cuối cùng Lâm Thanh Hoà đành nhận lấy, lúc này chị Mai mới mỉm cười mở cổng cho cô ra về.
Lâm Thanh Hoà đi rồi, anh Trần ghẹo vợ: “Xem kìa, có một cái khăn quàng cổ mà em vui tới vậy cơ à?”
Chị Mai: “Đàn ông các anh thì hiểu cái gì? Cái này là tình cảm, có biết không hả? Với lại cái khăn này là mẫu mới nhất Thượng Hải, em đoán chắc cũng phải cỡ mười mấy đồng.”
Anh Trần nhíu mày: “Làm gì đắt thế? Cái khăn thôi mà?!”
Chị Mai xua tay, đúng là đàn ông chả hiểu gì về thời trang, mặc dù không biết giá cả cụ thể bao nhiêu nhưng chị biết tặng lại con gà không thiệt tí nào.
Ngày hôm sau, chị Mai diện khăn mới đi làm, mấy cô đồng nghiệp cứ phải gọi là loá hết cả mắt, tíu tít khen đẹp, nhất là sau khi biết xuất xứ từ Thượng Hải thì ôi thôi khỏi cần nói, chỉ có hâm mộ và hâm mộ hơn nữa.