Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 262 - Chương 262: Tiền Tiêu Vặt

Chương 262: Tiền tiêu vặt Chương 262: Tiền tiêu vặt

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 262: Tiền tiêu vặt

Chuyện của Trần Tuyết và nam thanh niên khoa Vật Lý gây xôn xao toàn trường.

Đồng ý hôn nhân là quyền tự do của mỗi người, chuyện tình cảm là chuyện cá nhân của sinh viên, nhưng đối với một người có nhân phẩm đạo đức như vậy, giáo sư không bao giờ có ấn tượng tốt.

Rõ ràng, cô yêu quý Lâm Thanh Hoà hơn.

Cô không phải là một phụ nữ truyền thống bảo thủ nhưng cái gì cũng phải có nguyên tắc của nó, trong mắt cô, người phụ nữ biết chăm lo, vun vén cho gia đình chắc chắn là một người phụ nữ tốt.

Đầu tháng tư, trường đại học Bắc Kinh lại tổ chức hội nghị giao lưu với trường Thượng Hải, nhưng lần này không phải dành cho khoa tiếng Anh mà là khoa Tự Nhiên.

Lúc nghe thông báo, Lâm Thanh Hoà cũng hơi tiếc nhưng không sao vì con trai cô, Chu Khải được tham gia.

Môn Toán học và môn Địa Chất học của Chu Khải đứng đầu toàn khoa, các môn còn lại đều nằm trong top đầu cho nên nó được chọn đi tham dự hội nghị.

Trước ngày xuất phát, Chu Khải chạy sang ký túc xá tìm mẹ, hỏi xem mẹ có muốn mua gì không.

Lâm Thanh Hoà không cần mua gì nhưng một cô bạn cùng phòng muốn nhờ mua giúp một cái khăn quàng cổ.

Chu Khải thấy người này vừa là bạn học, vừa là bạn cùng lớp, hơn nữa thường ngày cũng khá tốt với mẹ mình cho nên nó gật đầu đồng ý.

Lâm Thanh Hoà cho con một ít tiền dằn túi, dặn tới Thượng Hải thích mua gì thì mua.

Mấy ngày sau, Chu Khải đi giao lưu về. Nó sốt sắng chạy sang phòng ký túc xá của mẹ, đầu tiên là giao khăn quàng rồi sau đó lôi kéo mẹ ra một góc vắng nói chuyện.

“Mẹ, lần trước mẹ mua cho con cái đồng hồ bị hố rồi. Cái này chỉ hơn trăm đồng thôi.”

Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Không hố.”

Chu Khải ngây ra một lúc, nó nhíu mày nhìn chằm chằm mẹ rồi đè thấp thanh âm: “Mẹ, mẹ khai thật đi có phải mẹ lén đầu cơ trục lợi không?”

Lâm Thanh Hoà bắt lấy cái lỗ tai nó nhéo một cái rõ đau: “Nhóc con, học không lo học, toàn để ý ba cái chuyện vớ vấn. Lại còn dám nghi ngờ cả mẹ, hả?”

Đúng, cô làm buôn bán sang tay, nhưng việc này không thể để con cái biết được. Không phải cô sợ nó không chấp nhận nổi mà là cô sợ thằng nhóc này quá to gan lớn mật, một khi biết được chắc chắn nó sẽ học theo.

Cô có ưu thế trong tay cho nên mới không sợ bị bắt còn Đại Oa thì không được, cô tuyệt đối không cho phép con đi vào con đường nguy hiểm.

Chu Khải vẫn cố gắng nài nỉ: “Mẹ à~, mẹ đừng giấu con mà, con đã biết từ lâu rồi. Hồi còn ở quê, nhà ta lúc nào cũng có thịt ăn, lại còn sau mỗi vụ hè với vụ thu mẹ đều nói đi đưa lương cho cô út, thực chất là mẹ đi giao dịch ở chợ đen, đúng không?”

Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Con muốn ăn đòn phải không?”

Chu Khải sốt sắng: “Mẹ, con là con trai ruột của mẹ mà, cần gì phải giấu con. Hơn nữa con đã lớn thế này rồi, có đầy chuyện mẹ không nói con cũng biết.”

Lâm Thanh Hoà cười lạnh, mắng: “Việc của con là tập trung học hành cho tốt vào, cấm chỉ nghĩ tới mấy chuyện vớ vẩn. Đầu cơ trục lợi là loại chuyện gì chứ? Mẹ con đâu có lá gan ấy. Với lại, nếu có gì thì cha con để yên chắc? Người cha cổ lỗ sĩ của con sẽ là người đầu tiên lên tiếng phản đối.”

Chu Khải còn lâu mới tin, nó nhếch mép cười: “Cha đâu còn là cha lúc trước nữa, đã sớm bị mẹ dạy hư từ lâu rồi.”

Nếu trước đây, cha nhất định sẽ một mực không ưng thuận, nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi, mẹ nói gì cha đều nghe theo răm rắp, làm gì có chuyện phản đối, nó biết thừa!

Lâm Thanh Hoà thu lại vẻ cười đùa, cô hiếm khi nghiêm mặt răn đe con: “Chu Khải, từ giờ trở đi mẹ không cho phép con nhắc lại chuyện này thêm một lần nào nữa. Hãy nhớ nhiệm vụ của con bây giờ là học tập. Tốt nghiệp ra trường, không phải con muốn tòng quân sao? Nếu muốn như vậy thì phải giữ lý lịch trong sạch, không được phép có nửa điểm sai phạm.”

Chu Khải cũng không giỡn hớt nữa, nó nghiêm túc nói: “Mẹ, chúng con đều đã khôn lớn, chúng con không muốn thấy mẹ phải mạo hiểm. Sau này, ba anh em con nhất định nuôi nổi mẹ, mẹ đừng vất vả bôn ba như thế nữa.”

Mặc dù mẹ không chịu thừa nhận nhưng trong lòng nó biết rất rõ, điều kiện kinh tế nhà nó khá giả hơn mọi người, chắc chắn phần lớn dựa vào công lao của mẹ.

Với lại nó đã tìm hiểu qua, làm công việc này không lời lãi được bao nhiêu. Đúng là mua hàng từ Thượng Hải đem về huyện thành bán sẽ kiếm được tiền chênh lệch. Nhưng thứ nhất, hàng hoá của Thượng Hải rất đắt đỏ, ở dưới quê liệu được mấy người mua, thêm nữa còn phải tốn tiền lộ phí, thời gian cùng công sức, và điều quan trọng nhất là vô cùng nguy hiểm.

Lâm Thanh Hoà tức giận: “Mẹ không cần mấy đứa các con nuôi, cha các con nuôi nổi mẹ. Con biết trước đây cha mang về bao nhiêu tiền phí xuất ngũ không? Con với chả cái, cả mẹ mà cũng dám nghi ngờ, hừ!”

Chu Khải nói: “Phí xuất ngũ thì được bao nhiêu chứ, một ngàn là kịch kim.”

Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt liếc thằng con rồi phun ra con số: “3000”

Chu Khải lập tức chấn động: “3000? Hồi cha xuất ngũ mang theo 3000 trở về?”

Khi đó bọn nó còn bé xíu, tận mười năm trước lận, trời ơi, mười năm trước nhà nó đã có tận 3000 đồng rồi, không không, đừng nói mười năm trước mà ở hiện tại 3000 cũng tuyệt đối là một con số khủng khiếp!

“Đúng vậy!” Lâm Thanh Hoà khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày: “Chuyện về cha con, mẹ sẽ không bao giờ nói dối, khi nào về nhà con cứ việc hỏi cha.”

Chu Khải bắt đầu lung lay: “Thật sự mẹ không đầu cơ trục lợi?”

Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Mẹ nói không chính là không! Cái thằng này, con muốn sao đây? Một hai bắt mẹ phải đội cái mũ oan có phải không?”

Chu Khải cười hắc hắc hỏi: “Mẹ, chỗ tiền đó giờ còn lại nhiều không?”

“Đủ dùng.” Lâm Thanh Hoà trả lời qua loa.

Mặc dù đã xuất ra một khoản để mua vàng, bạc, đồ cổ, những cuối năm ngoái lại thu thêm vào một khoản từ việc đánh hàng Thượng Hải, hiện tại trong tay cô có gần 6000 đồng.

Nhờ “ăn xài phung phí” mà chỉ nở ra gấp đôi 3000 ban đầu.

Chu Khải móc túi lấy ra một cái đồng hồ đeo tay, đưa cho mẹ rồi nói: “Mẹ, cái này con mang về, mẹ tự xử lý đi, con không biết chỗ.”

Nhìn cái đồng hồ kiểu nữ, trong lòng Lâm Thanh Hoà đã hiểu rõ, nhưng cô vẫn tò mò: “Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Chu Khải thành thật trả lời: “Tiền con tự kiếm được cộng với tiền mẹ cho. Ngoài trả tiền sữa bò và mua tài liệu học tập ra thì con không dùng tới tiền. Lần này đi Thượng Hai có bao nhiêu con mang hết theo.”

Vì thế, nó liền mua một cái đồng hồ nữ cho mẹ.

Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Nhóc thúi, chỉ có lần này, không có lần sau!”

“Con biết rồi.” Chu Khải xoè tay xin: “À mẹ ơi, phát tiền cho con đi, mai còn phải trả tiền sữa bò nữa, con hết sạch rồi.”

Lâm Thanh Hoà mở túi lấy ra cho nó 10 đồng.

Trước nay, Chu Khải được mẹ cho tiền tiêu vặt đã thành thói quen. Ban đầu nó cứ ngỡ bạn học nào cũng giống vậy, sau này mới phát hiện ra là không phải. Kể cả cậu bạn Ông Quốc Lương nhà ở Bắc Kinh cũng thế, mẹ cậu ấy cho nhiều nhất là 5 hào. Chỉ có mẹ nó là độc nhất vô nhị, cho hẳn 10 đồng.

Quá hào phóng, cũng may nó là đứa hiểu chuyện, chứ vào thằng khác thì chắc thành phá gia chi tử mất!

Chu Khải nhíu mày, lắc đầu, thập phần suy tư rời đi.

Lâm Thanh Hoà khó hiểu lẩm bẩm: “Cái thằng này, biểu tình của nó thế kia là sao nhỉ?!”

Thôi kệ nó đi, cô liền quay về phòng ký túc.

Cô không cảm thấy cho con 10 đồng là vấn đề gì quá ghê gớm. Đúng là thời nay rất nhiều công nhân chỉ kiếm được trên dưới 30 đồng một tháng. Nhưng vẫn là câu nói đó, quan điểm mỗi thời mỗi khác. Trong mắt cô, Đại Oa đã trưởng thành, phát cho nó tiền tiêu vặt để nó tự cân đối sinh hoạt là chuyện hết sức bình thường.

Còn cái đồng hồ nữ này…cứ bỏ vào không gian riêng đã, đợi nghỉ hè vè quê rồi bán sau.

Thấy Lâm Thanh Hoà đi vào, cô bạn cùng phòng cười tít mắt cảm ơn: “Thanh Hoà, cám ơn con trai cô nha, cái khăn này rất đẹp, tôi rất thích.”

Lâm Thanh Hoà khách sáo nói: “Cô thích là tốt rồi, tôi cứ sợ nó con trai không biết chọn.”

Còn nhớ chị Mai cũng đánh tiếng nhờ cô mua giúp mấy cái nhưng lần này không đi được. Để xem nào…hmm… chắc phải thay đổi lịch trình một chút, có lẽ nghỉ hè sẽ vòng lên Thượng Hải trước rồi sau đó đi thẳng từ Thượng Hải về quê.

Tóm lại, có cơ hội kiếm tiền thì không nên lãng phí.

Bình Luận (0)
Comment