Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 263: Chu Thanh Bách lên thủ đô
Được cái, Lâm Thanh Hoà rất biết ưu tiên việc gì trước việc gì sau. Trước mắt phải tập trung cho việc bài vở đã, giờ giấc trường đại học rất sít sao, không cách nào tách ra để đi được.
Mà ở quê nhà cũng đã bắt đầu có những chuyển biến rõ rệt.
Đầu tiên là việc cho phép nhóm thanh niên trí thức trở về thành. Thông báo vừa ban bố xuống, người người ào ào tranh nhau, thì đúng rồi, đây là con đường duy nhất để thoát ly nông thôn mà lại. Phần đông đã có thể rời đi, chỉ có vài người tạm thời bị giữ lại, nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn nữa thôi.
Bởi vì cho tới lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được, đây là xu thế tất yếu của thời đại, vấn đề là sớm hay muộn, thế thôi!
Đúng là lòng người có chút hỗn loạn, tuy nhiên cuộc sống thì vẫn phải tiếp diễn, không thể vì những chuyện không hay mà để ảnh hưởng đến sinh hoạt và sản xuất. Ai cần nấu cơm thì vẫn nấu cơm, ai cần ra đồng thì vẫn ra đồng.
Ngoài ra còn một sự thay đổi nữa đó là số lượng gia súc ở mỗi hộ gia đình đều tăng đột biến. Hầu như nhà nào cũng đẩy số gà lên gấp đôi so với năm rồi.
Ông Chu đã chính thức gác cuốc chuyển sang công việc chăn nuôi cho nhàn hạ, sáng sớm thảnh thơi lùa tám con vịt đi kiếm ăn, tới chạng vạng lại lùa cả bầy về nhà, giữa trưa bà Chu sẽ đưa cơm ra tận nơi cho ông.
Lứa vịt này mới là vịt nhỡ, chưa biết đẻ trứng nên chăn thả tương đối nhàn. Thế nhưng chờ vài tháng nữa, tới khi chúng trưởng thành thì phải chú ý đi sau lượm trứng, không cẩn thận là rất dễ bỏ sót trứng vịt đẻ rơi ngoài bờ ao, bờ ruộng.
Vốn bà Chu chỉ tính nuôi bốn tới năm con thôi, nhưng ông Chu bảo ít quá không bõ công, với cả đằng nào cũng không tốn lương thực trong nhà, thả ra bờ ao cho ăn con tôm, con tép hay cá con là được.
Chồng đã nói vậy, con trai cũng không phản đối cho nên bà đi bắt tám con vịt về cho ông chăn, còn bà thì phụ trách đàn gà ở hậu viện.
Việc này gần như người dân cả thôn đều đồng lòng nhất trí, nhà nào cũng giống nhà nào, cho nên không sợ hàng xóm láng giềng dòm ngó.
Vả lại sau sự kiện Tứ nhân bang, không khí chung của cả nước ngày càng dễ thở hơn, không còn thịnh hành đi tố giác người khác và đấu đá công khai nữa.
Chu Thanh Bách đi thăm ruộng về tới nhà, Nhị Oa và Tam Oa đã nấu xong cơm.
Nhị Oa than thở: “Cha, thịt khô mẹ làm ăn hết sạch rồi, bắt đầu từ hôm nay nhà ta bước vào thời kỳ thắt lưng buộc bụng nha.”
Nhị Oa bây giờ đã trở thành “anh quản gia" của gia đình. Trước khi đi, mẹ phơi rất nhiều thịt khô nhưng nó đã phải vắt óc cân đo đong đếm lắm mới kéo dài được tới ngày hôm qua đấy, chứ không thì hết lâu rồi.
Chu Thanh Bách nói với con: “Ngày mai có thịt.”
Hôm bữa anh vào bếp kiểm tra thấy thịt sắp hết nên đã lên nhà chị Mai đặt thịt rồi, người ta hẹn rạng sáng mai lên lấy, thế nên hôm nay cứ ăn tạm cơm rau một ngày cho sạch ruột.
Mâm cơm Nhị Oa và Tam Oa nấu tất nhiên không thể so sánh được với mẹ, nhưng cũng ra hình ra dáng lắm chứ chẳng đùa, một dĩa trứng gà bác, một dĩa rau cải xào và món chính là màn thầu.
Từ ngày bắt đầu nuôi vịt, giờ ăn trưa của gia đình được đẩy lên sớm hơn. Sắp riêng thức ăn vào cặp lồng cho ông Chu, cả nhà ngồi xuống ăn trưa, xong đâu đó bà Chu mới đi đưa cơm cho ông cũng không sợ muộn.
Trên bàn cơm, Tam Oa nói: “Cha, khi nào cha đi thăm mẹ?”
Bà Chu ngẩng đầu, nhìn về phía con trai: “Gần đây rảnh à?”
Chu Thanh Bách lắc đầu: “Không rảnh ạ.”
Anh cũng nôn đi thăm vợ lắm, nhưng cầy bừa vụ xuân mất nhiều thời gian, nhà nông lại lắm việc lặt vặt không tên cho nên trước mắt vẫn chưa sắp xếp được ngày nghỉ.
Nếu trời mưa thì tốt rồi, mưa xuống không phải xuất công, anh có thể tranh thủ đi một chuyến.
Dường như nghe thấu nỗi tương tư, trời xanh cũng muốn đổ lệ…
Cuối tháng 5, đầu tháng 6, những đám mây xám xịt, nặng trĩu kéo tới giăng kín cả bầu trời.
Chu Thanh Bách nhìn trời, thầm ước lượng trong lòng, có lẽ mưa sắp tới rồi mà kiểu này ít cũng phải bảy, tám ngày. Dưới ruộng, hoa màu đều đã trổ thân cứng cáp, có gặp mưa thì cũng không sợ gãy, dập.
Đúng là cầu được ước thấy! Hạ quyết tâm, anh đi thẳng tới nhà ông đại đội trưởng xin nghỉ phép.
Đại đội trưởng cười khà khà, xa cô vợ vừa xinh đẹp vừa ưu tú như thế, nhất định thằng nhóc này sốt ruột lắm đây. Cùng là đàn ông với nhau, ông hoàn toàn có thể cảm thông được với Chu Thanh Bách.
Ông nói: “Hay là ngày mai cháu khởi hành luôn đi. Đi sớm về sớm, cuối tháng này là vào vụ hè rồi.”
Còn mong gì hơn nữa? Chu Thanh Bách gật đầu cái rụp: “Dạ được.”
Anh phấn khởi đi về, khẩn trương thu xếp mọi việc trong nhà. Đêm nay anh nôn nóng tới mất ngủ. Nửa đêm đã mò dậy đạp xe lên nhà chị Mai lấy thịt. Tổng cộng có mấy cân thịt ba chỉ, hai cân mỡ lá và hai dẻ xương sườn.
Sắp xếp ổn thoả cho cha mẹ và con cái xong cũng vừa lúc hừng đông ló diện, Chu Thanh Bách hào hứng cầm theo giấy giới thiệu lên đường.
Thời điểm Chu Thanh Bách leo lên xe lửa, ổn định chỗ ngồi thì ngoài trời bắt đầu đổ mưa xối xả.
Anh đưa mắt qua cửa sổ toa xe, nhìn về phương hướng Chu gia thôn, mây đen ùn ùn thế này, có lẽ ở nhà cũng mưa rồi…
Đúng thế, ông Chu, bà Chu, Nhị Oa và Tam Oa cũng đang ngồi trong nhà nhìn ra màn mưa trắng xoá đây.
Nhị Oa lo lắng nói: “Chắc cha không bị ướt đâu nhỉ?!”
Tam Oa gật đầu: “Ừ, cha đi sớm vậy mà, chắc không sao đâu.”
Nhị Oa lại hỏi thằng em: “Cha mua nhiều thịt heo lắm, trưa nay muốn ăn món gì?”
Tam Oa trả lời: “Chiên thịt ba chỉ với cả xào một dĩa cải thìa là được.”
Bàn bạc thực đơn xong, hai anh em đi thẳng vào bếp. Giờ hai đứa nó thuần thục lắm rồi, không cần tới sự trợ giúp của bà nội nữa. Đầu tiên là cắt mỡ lá thắng lấy mỡ nước, sau đó ướp thịt ba chỉ rồi áp chảo, làm món này không cần bỏ dầu vì mỡ heo từ trong miếng thịt sẽ tự tiết ra, lấy nó rán nó tới khi miếng thịt vàng xém cạnh, cả căn bếp dậy mùi thơm là thịt chín.
Gắp thịt ra dĩa, ấy chớ vội rửa chảo nha, phải biết tận dụng chứ, bỏ cải thìa vào xào luôn, thế là được thêm dĩa rau thơm ngon mà lại không tốn mỡ. Cái này là bí kíp mẹ chỉ cho tụi nó đó!
Ngoài hai món này ra, chúng còn nấu một nồi canh xương sườn rong biển. Mùa hè nóng nực, thịt không để được lâu, tốt nhất cứ bỏ vào bụng là không lo ôi thiu.
Hai thằng nhóc bé người nhưng khôn ngoan, lanh lợi cực kỳ, cha đi vắng nhưng mọi chuyện trong nhà vẫn quạnh quẽ đâu ra đấy, còn chăm sóc được cả ông bà nội nữa chứ.
Bên này, Chu Thanh Bách ngồi xe lửa mấy ngày thì đã đến được Bắc Kinh.
Lâm Thanh Hoà bất ngờ không tin vào mắt mình, lúc nghe bảo vệ thông báo ra cổng có người gặp, cô vẫn còn ngờ ngợ, tới khi nhìn thấy người thương bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cô mừng tới độ phát ngốc luôn.
Cô bước một bước thành hai, đi như bay tới bên cạnh anh. Bởi vì xung quanh có đông người qua lại nên phải kiềm chế, chứ nếu không thì cô đã bay thẳng lên ôm lấy cổ anh, hôn tới tấp rồi. Haizz, cái thời đại này thật là khó quá đi mà, thể hiện tình cảm nhiệt tình quá cũng không được.
Lâm Thanh Hoà tíu ta tíu tít gấp gáp cười nói: “Sao tự nhiên anh lại tới? Sao không báo trước cho em biết?”
Chu Thanh Bách say đắm ngắm nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, dịu dàng đáp: “Dưới nhà đổ mưa, cho nên anh xin đại đội trưởng nghỉ phép lên đây thăm em.”
Vất vả đổi xe vài bận, lắc la lắc lư ngồi mấy ngày đường nhưng đổi lại được giây phút này, Chu Thanh Bách cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.
“Anh đứng đây đợi em chút nhé, em ra liền, chút xíu thôi.”
Lâm Thanh Hoà ôm một chồng sách trên tay, chạy về phòng ký túc cất sách rồi chạy lên văn phòng gặp giáo sư xin nghỉ phép, rồi chạy ào ra cổng trường, giữa đường không dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ một phút.
Đầu tiên, hai vợ chồng tới tiệm cơm quốc doanh đánh chén một bữa no nê, sau đó đi thuê phòng nghỉ.
Cô giục anh đi tắm rửa cho thoải mái. Hành lý của Chu Thanh Bách nhẹ nhàng lắm, chỉ có tiền, tem phiếu và thư giới thiệu, ngoài ra không cần cầm thêm bất cứ thứ gì, vì quần áo, đồ dùng cá nhân đã có vợ lo hết cho rồi.
Hôm bữa, Lâm Thanh Hoà đi dạo mua được cây vải hàng Bắc Kinh rất đẹp, nên cô thuê người may một bộ cho anh, lại còn cẩn thận giặt sạch phơi khô rồi cất vào không gian riêng, tính nghỉ hè mới mang về, không ngờ hôm nay anh lại lên thăm cô trước.
Chu Thanh Bách tắm xong, đi ra, cả người không mặc gì, Lâm Thanh Hoà nhộn nhạo muốn chết nhưng vẫn ho khan một tiếng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể: “Quần áo đây, anh mặc vào đi, em đi tắm.”
Nói xong chui tọt vào nhà tắm, tới lúc quay ra liền phát hiện anh chồng vẫn giữ nguyên trạng thái “nguyên thuỷ như Adam” đang nằm đó đợi cô….