Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 264 - Chương 264: Yêu Thương Em

Chương 264: Yêu Thương Em Chương 264: Yêu Thương Em

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 264: Yêu Thương Em

Chèn ơi, còn nói gì được nữa, vợ chồng lâu ngày không gặp, lại còn trong cái tình trạng kín kín hở hở thế này thì chết rồi…thế là chỉ giây trước giây sau, lửa tình xẹt xẹt phóng ra tứ phía.

Đôi uyên ương lao vào nhau cho thoả nỗi nhớ thương.

Rất lâu sau, mưa rền gió dữ qua đi, hai cơ thể đầm đìa mồ hôi vẫn ôm ghì lấy nhau không bỏ, chả ai phàn nàn chê nóng chê nực, có lẽ lúc này mọi giác quan đã tê liệt nhường chỗ cho tình yêu thăng hoa.

Lâm Thanh Hoà tựa đầu vào lồng ngực quen thuộc, nhu thuận nói: “Em đang định tháng sau nghỉ hè sẽ về.”

Cứ tập trung vào cái gì là thời gian trôi qua mau lắm, mới vừa khai giảng đầu năm mà chớp mắt đã tới tháng 6, tháng 7 là được nghỉ hè rồi, còn có một tháng nữa thôi.

Chu Thanh Bách vừa vuốt ve cô vợ nhỏ vừa thủ thỉ: “Ừ, nhớ về với anh.”

Lâm Thanh Hoà biết chồng nhớ mình, chứ nếu không làm sao phải mò lên tận đây, ngay lúc này cô rất cảm động và cực kỳ sung sướng vì một chút hư vinh nho nhỏ của phụ nữ được thoả mãn.

Cô vui vẻ hỏi: “Mọi người ở nhà vẫn khoẻ cả chứ ạ?”

Chu Thanh Bách đáp: “Đều khoẻ cả, em cứ yên tâm.”

Hiện nay chính sách đã được nới rộng, người dân ở quê tha hồ nuôi thả cửa gà, vịt, chả ai kiểm soát. Tin chắc rằng, các thông tư, quy định cụ thể rất mau sẽ được ban bố xuống hỗ trợ người dân từng bước phát triển cuộc sống.

Lâm Thanh Hoà nói: “Hai mẹ con em ở đây cũng rất tốt, anh không cần lo nha.”

Chu Thanh Bách nói chắc như đinh đóng cột: “Anh vẫn lo.”

Lâm Thanh Hoà ngẩng đầu lên, Chu Thanh Bách cúi đầu xuống, bốn mắt chạm nhau…nồng nàn mê luyến…

Cô vươn người chủ động hôn anh rồi hỏi: “Anh đỡ mệt chưa?”

Ồ, nghe câu này mà còn không hiểu thì quả lãng phí mấy chục năm làm đàn ông.

Chu Thanh Bách trực tiếp trả lời vợ bằng hành động, với em anh không bao giờ biết mệt….

Đôi uyên ương quấn quýt lấy nhau bao lâu cũng thấy chưa thoả…nhưng vận động nhiều thì cái bụng cũng phải lên tiếng.

Chạng vạng tối, hai vợ chồng đứng dậy ra tiệm cơm ăn tối, ăn xong cặp đôi sóng vai nhau tản bộ ngắm nhìn đường phố Bắc Kinh, rồi sau đó trở lại nhà khách vì sớm mai anh phải quay về quê rồi.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Thanh Hoà tiễn Chu Thanh Bách ra ga, cô đưa cho anh vài cái bánh bao nhân thịt để ăn dọc đường. Hai vợ chồng bịn rịn chia tay, mãi tới khi hồi còi cuối cùng vang lên thúc giục những hành khách cuối cùng mau khẩn trương lên tàu, Chu Thanh Bách mới lưu luyến xoay người rời đi.

Lâm Thanh Hoà quay trở lại trường học.

Chu Khải đã sớm chờ sẵn, vừa nghe tin mẹ về trường, nó hộc tốc chạy tới, vội vội vàng vàng hỏi: “Mẹ, mẹ ơi, ngày hôm qua cha lên Bắc Kinh ạ?”

Trưa qua, nghe bạn học nói nhìn thấy mẹ nó đứng nói chuyện với một người đàn ông ngoài cổng trường. Chu Khải lập tức chạy đi tìm bảo vệ hỏi thăm, nghe miêu tả dáng dấp thì nó đoán người tới tìm mẹ nó trăm phần trăm là cha.

Thế là cậu nhóc khấp khởi mừng thầm, quả này nhất định phải ăn mừng một bữa ra trò, có khi vào hẳn khách sạn lớn đánh chén ấy chứ, nhưng mà nó đợi mãi cũng không thấy cha mẹ quay lại đón.

Chồng lên vui quá đâu còn nhớ trời trăng mây đất gì nữa, mãi tới tận bây giờ Lâm Thanh Hoà mới sực nhớ ra mình đánh rơi thằng con trai: “Đúng vậy, mà cha về rồi.”

Chu Khải xị mặt: “Con biết ngay mà, cha mẹ quên con, phải không?!”

“Mau về học bài đi…” Lâm Thanh Hoà xua tay rồi đi thẳng vào phòng ký túc xá, haha, con trai xin lỗi con nha!

Lúc này trong phòng chỉ có mình Vương Lệ, vì cô không có tiết còn những người khác đã lên lớp cả rồi. Thấy cô bạn thân về, Vương Lệ học lại y nguyên câu nói hôm trước trêu ghẹo Lâm Thanh Hoà: “Í ì i, quầng mắt thâm đen, vất vả cả đêm không ngủ đây mà…”

Lâm Thanh Hoà mặt không đổi sắc, thản nhiên đáp: “Không vất vả, có bảy lần thôi ấy mà.”

“Bảy lần?” Tông giọng cao vút, Vương Lệ suýt bị chính nước miếng của mình sặc chết, má ơi, vợ chồng nhà này quá lợi hại, quá lợi hại rồi~ !

Trước phản ứng quá lố của cô bạn, Lâm Thanh Hoà vẫn bình tĩnh như không, ngồi xuống bàn mở sách vở ra học bài như bình thường.

Vương Lệ sán lại gần, nham nhở hỏi: “Không cần nghỉ ngơi?”

Lâm Thanh Hoà nhướng mày, cợt nhả đáp: “Nằm hưởng thụ thôi mà, có gì đâu mà mệt?!”

Vương Lệ không khách khí phá lên cười ha hả: “Cái bà này… không có tí e lệ nữ nhân gì hết.”

Lâm Thanh Hoà “xuỳ” một tiếng: “Tôi với bà thì cần e lệ cái gì?”

Một đêm bảy lần tất nhiên là Lâm Thanh Hoà khoác lác cho vui chứ anh nhà cô đi một chuyến xa xôi nào phải vì chuyện đó đâu. Công nhận là nếu thả cửa thì ông chồng nhà cô dư sức qua cầu nhưng cô làm sao nỡ ép khô anh như vậy. Giao lưu thân mật một, hai hiệp cho thoả nỗi nhớ mong, sau đó phần lớn thời gian là nằm ôm nhau tâm tình. Rốt cuộc cả đi lẫn về vất vả mấy ngày trời, túng dục quá độ là không tốt.

Vương Lệ chỉ trêu chọc một chút rồi chuyển qua vấn đề thi cử.

Lâm Thanh Hoà đoán: “Chắc đề không quá khó đâu, nhưng cũng đừng mong dễ.”

Vương Lệ vươn vai: “Thi xong sẽ được nghỉ nửa ngày.”

“Ừ.” Lâm Thanh Hoà bâng quơ đáp, mắt nhìn vào sách nhưng đầu thì lại đang nhớ thương chồng.

===

Bốn ngày sau, Chu Thanh Bách mới về tới thôn.

Mưa đã tạnh được vài hôm, nhưng hôm nay anh mới về cũng không sao hết.

Được vợ sạc đầy năng lượng, Chu Thanh Bách như người được lên dây cót, làm việc gì cũng phấn chấn, hăng hái trăm phần trăm.

Tuy nhiên, ông đại đội trưởng rất lạ, cả ngày cứ như người mất tinh thần.

Chu Thanh Bách biết ý, không hỏi trực tiếp mà về nhà hỏi xem mẹ mình có biết chuyện gì không.

Bà Chu thở dài: “Thì vẫn chuyện thằng con rể đấy. Cứ tưởng nó thi trượt đại học là yên ổn ở lại, ai dè nhà nó gửi thư xuống hối thúc quay về.”

Chu Thanh Bách nhíu mày: “Thế còn vợ con thì sao?”

Bà Chu lắc đầu: “Thì nó nói là đi trước, đợi lo liệu mọi chuyện ổn định sẽ về đón vợ con lên sau, nhưng ai mà biết được, nó đi rồi biết đường nào mà lần. Bao người đi có thấy ai quay về đâu. Mấy nay tâm tình ông đại đổi trưởng đã không tốt rồi, mà cũng phải thôi, con gái bị rơi vào hoàn cảnh đấy có ai mà không lo cho được.”

Cơ mà nói tới cùng thì cũng tại con gái ông đại đội trưởng dại dột, chính tay trộm giấy thông hành đưa cho chồng. Ngay đêm hôm đó, thằng chồng lén lút bỏ đi, lúc vợ chồng ông đại đội trưởng ngủ dậy thì chuyện đã rồi, chỉ có mình cô con gái là vẫn ôm mộng tưởng rồi sẽ có một ngày chồng quay về đón mình và các con.

Liên tiếp mấy ngày hôm nay, bà vợ ông đại đội trưởng một bên đau lòng tự trách đã dạy dỗ ra đứa con gái quá ư khờ dại ngốc nghếch, một bên thì hối hận vì ngày đó đồng ý gả con cho thanh niên trí thức.

Bà Chu bỗng nhiên hỏi sang chuyện khác: “À, lần này con lên đấy, thái độ của vợ con thế nào?”

“Cô ấy vui lắm.” Nhắc tới vợ, vẻ mặt Chu Thanh Bách tràn ngập nét dịu dàng, bên môi thấp thoáng nụ cười ấm áp.

Bà Chu cảm khái: “Vợ con là đứa tốt.”

Nhất là từ sau khi chứng kiến quá nhiều lùm xum xung quanh, bà thật lòng cảm thấy vợ thằng tư là đứa có nhân phẩm, có đức hạnh. Điều kiện bản thân tốt như thế mà không hề tỏ ý coi thường hay ghét bỏ chồng là anh nông dân quê mùa, ít chữ. Lại còn giáo dục cho bà ba thằng cháu nội vừa ngoan ngoãn vừa giỏi giang. Tóm lại một câu, không gì có thể tốt hơn được nữa.

Bà hỏi tiếp: “Lần trước về vợ con nói với mẹ là sau này nó muốn ở lại Bắc Kinh?”

Chu Thanh Bách gật đầu: “Vâng, cô ấy định tốt nghiệp sớm, khoảng tầm sang năm, rồi sau đó ở lại trường làm giảng viên.”

Buổi tối hôm đó, hai vợ chồng nằm nói chuyện, cô ấy kể cho anh nghe giáo viên chủ nhiệm lớp rất tán đồng việc này.

Bà Chu nghe vậy thì mừng lắm: “Tốt quá rồi, được thế thì còn gì bằng. Trước mắt con lo chuẩn bị hộ khẩu dần đi là vừa, hai vợ chồng cứ yên tâm ở trên đó sắp xếp mọi chuyện cho tốt, không phải lo lắng chuyện ở nhà, Nhị Oa với Tam Oa đã có cha mẹ đây rồi, khi nào ổn định tất cả thì về đón hai đứa nó lên sau.”

Chu Thanh Bách gật đầu nói: “Vâng, việc này để sang năm rồi nói tiếp.”

Buổi tối, cơm nước xong, ông đại đội trưởng tới nhà tìm Chu Thanh Bách nói chuyện riêng. Vốn tuổi đã cao, cộng thêm đứa con gái có lớn mà không có khôn, chỉ qua mấy ngày mà nhìn ông hom hem hẳn đi. Mục đích ông sang đây ngày hôm nay là nói cho Chu Thanh Bách biết ông muốn bồi dưỡng anh trở thành đại đội trưởng kế nhiệm.

Nếu là trước đây, chắc chắn Chu Thanh Bách sẽ đồng ý ngay. Nhưng bây giờ anh chỉ có thể lắc đầu khước từ: “Sau khi tốt nghiệp, vợ cháu sẽ nhậm chức tại trường đại học Bắc Kinh, đến lúc đó nhà cháu sẽ chuyển đi.”

Ông đại đội trưởng nghe xong thì liên tục gật gù, ông rất ủng hộ quyết định này, vỗ vỗ bả vai Chu Thanh Bách nói: “Vợ cháu là người tốt, nhất định phải biết thương vợ đấy.”

Nào chỉ có tốt mà còn ưu tú về mọi mặt nữa chứ. Khắp làng trên xóm dưới không tìm ra được người phụ nữ thứ hai giống như đồng chí Lâm Thanh Hoà.

Bình Luận (0)
Comment