Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 290: Dư Giả
“Kiếm ít chút cũng không sao, quan trọng là khách ăn được no bụng.” Chu Thanh Bách cười rồi tiếp tục quay qua băm nhân.
Bà Mã thầm khen trong lòng, buổi tối về liền tâm sự với ông chồng: “Chẳng trách nuôi dưỡng được ba thằng con ngoan ngoãn, cả hai vợ chồng đều có tâm địa thiện lương.”
Làm ăn buôn bán rất tử tế, không phải cái ngữ gian thương lọc lừa.
Sủi cảo cái nào cái nấy đều dồn đầy chặt nhân, đến nhà mình tự làm ăn còn không cho nhiều được như vậy nữa là. Chính bà làm ở đó, bao nhiêu lượng bột mì, bao nhiêu lượng nhân, bà đều thấy rõ mồn một, nhẩm tính ra thật đúng là nhà nó chẳng kiếm được bao tiền.
Vậy nên một bà bạn tới tìm bà Mã dò hỏi, bà liền nói ngay: “Cha Tiểu Khải buôn bán thật thà lắm, chỉ mong sao khách ăn no, cốt lấy công làm lời thôi à. Cho nên chả kiếm được bao nhiêu, lại còn mướn tôi mỗi tháng hai mươi đồng nữa chứ, tôi thấy sau khi khấu trừ các chi phí rồi tiền thuê cửa hàng này nọ, chắc chẳng còn lại bao nhiêu đâu.”
Làm gì có ai buôn bán mà không lời nhiều, tất nhiên bà bạn không tin: “Kiếm không bao nhiêu mà còn mướn bà chắc?”
Bà Mã: “Thì đông khách, nhiều việc, làm không kịp chứ còn sao nữa. Một mình cha Tiểu Khải làm không hết việc. Nếu bà không tin thì ngày mai qua tiệm ăn chén sủi cảo là biết ngay. Tôi đảm bảo bà cũng phải khen ngất ngây.”
Cứ tưởng hỏi chơi cho vui, ai dè ngày hôm sau bà bạn tới thật.
Chu Thanh Bách bán một chén sủi cảo phân lượng như mọi khách khác. Bà bạn ăn no căng, tấm tắc khen: “Công nhận, một tô nhiều ghê.”
Bà Mã nhướng mày: “Tất nhiên rồi.”
Bà bạn liền lân la hỏi thăm Chu Thanh Bách: “Một chén như này cậu kiếm được bao nhiêu?”
Chu Thanh Bách nhìn bà ta một cái rồi nói: “Cũng không bao nhiêu.”
Bà bạn: “Vậy sao cậu còn làm?”
Chu Thanh Bách nhàn nhạt đáp: “Không làm cái này thì làm cái gì? Cháu không có công tác.”
Bà bạn nói tiếp: “Cậu cho không ít nhân nhỉ?”
Chu Thanh Bách liền trả lời: “Vâng, cho nhiều để đảm bảo khách ăn được no bụng. Mở cửa buôn bán làm ăn quan trọng nhất là phải thành thật, kiếm ít đi một chút cũng không sao.”
Còn một nửa câu nữa anh không nói tiếp, chính là kiếm ít tiền thì sẽ thu về được danh tiếng. Lời này là vợ anh nói với anh.
Cô ấy phân tích ăn lời ít đi một chút sẽ giúp đẩy mạnh lượng tiêu thụ. Nên tập trung đánh vào số lượng, bán càng nhiều, lợi nhuận sẽ càng tăng.
Bên cạnh đó còn lời được cả danh tiếng. Cửa hàng phổ biến hơn, khách sẽ kéo tới đông hơn. Khách lạ đi ngang qua nhìn thấy quán buôn bán đông đúc nhộn nhịp chắc chắn sẽ tò mò ghé ăn.
Cô ấy nói cái gì nhỉ, à đúng rồi chính là hiệu ứng đám đông. Càng đông người tới ăn thì mọi người sẽ càng cảm thấy món ăn ngon hơn. Độ nổi tiếng sẽ theo đó tăng lên. Tuy nhiên, mấy cái này không cần thiết phải giải thích với người ngoài.
Con trai của bạn bà Mã cũng đang có ý định bắt tay vào kinh doanh hộ cá thể cho nên bà ấy mới phải lân la dò hỏi. Sau khi hỏi hết chuyện nọ tới chuyện kia, bà liền hỏi giá thuê mặt bằng. Chu Thanh Bách đưa ra mức giá thị trường.
Cho tới bây giờ, ngoài ông Vương ra thì chưa ai biết cửa tiệm này thuộc sở hữu của nhà anh.
Nãy giờ ngồi nghe bà Mã cũng đã bắt đầu sinh nghi, chờ bà bạn rời đi, bà Mã mới nói: “Sao bà già này hỏi lắm thế nhỉ? Đừng nói là con trai bà ta cũng muốn mở cửa tiệm làm ăn nha.”
Chu Thanh Bách gật gù: “Cháu nghĩ là khả năng cao.”
Nhưng có một điều chắc chắn người ta sẽ không bán sủi cảo. Rốt cuộc thì đã ăn qua sủi cảo tiệm anh, nhất định thừa biết tranh khách với anh không phải chuyện đơn giản, áp lực lớn như vậy thì kinh doanh cái khác cho rồi, trên đời này thiếu gì thứ để bán.
Chu Thanh Bách không lo nghĩ nhiều. Rất mau lại có khách tới quán, anh mau chóng vào bếp luộc sủi cảo.
Ở cửa tiệm, Chu Thanh Bách bận tối tăm mặt mũi thì ở trường học, Lâm Thanh Hoà cũng quay cuồng với bài vở.
Nội dung bài giảng của cô rất chất lượng, cách truyền đạt lại lôi cuốn dí dỏm cho nên sinh viên rất yêu thích. Ngoài ra, trường học có bất cứ toạ đàm, diễn thuyết gì đều sẽ đề cử cô phụ trách.
Lâm Thanh Hoà vừa có vẻ ngoài xinh đẹp, ưu nhã, vừa có tri thức, có văn hoá. Là một người hội tụ cả tài lẫn sắc vì thế bất tri bất giác, cô trở thành người phát ngôn của trường đại học Bắc Kinh.
Đây cũng là vị trí mà Trần Tuyết đã nhắm tới từ rất lâu. Tuy nhiên cô ta là người phụ nữ ruồng bỏ chồng con ở nông thôn, cặp kè với nam sinh viên trong trường lại còn sảy thai khi chưa kết hôn, nhân cách tồi như vậy, để cô ta làm người phát ngôn quá bằng huỷ hoại hình tượng cũng như danh tiếng của cả trường Bắc Kinh à? Làm gì có ai chấp nhận được chuyện đấy.
Hôm nay, cuối giờ học buổi sáng, Trần Tuyết liền tới tìm Lâm Thanh Hoà.
Thoạt đầu, Lâm Thanh Hoà cũng rất bất ngờ. Cô ngẩng đầu lên đánh giá, so với thời điểm mới khai giảng, Trần Tuyết đã bớt đi vài phần kênh kiệu, có vẻ hiện giờ cô ta nghèo túng hơn xưa. Tuy nhiên lúc nói chuyện vẫn thẳng lưng ưỡn ngực tự tin lắm.
Trần Tuyết nhìn thẳng Lâm Thanh Hoà: “Có rảnh nói chuyện với tôi một lúc không?”
Lâm Thanh Hoà thật sự không ưa con người này nên cô nói thẳng: “Nếu không phải chuyện học tập thì không rảnh.”
Cô không hề có hứng thú nghe Trần Tuyết nói về bất cứ chủ đề nào.
Trần Tuyết nhấp miệng rồi nói: “Cô nói cho tôi biết làm thế nào để thuyết phục trường học cho tốt nghiệp sớm?”
“Cái này thì cô phải đi hỏi lãnh đạo nhà trường chứ.” Lâm Thanh Hoà cười cười rồi xoay người đi thẳng.
Đúng lúc Vương Lệ từ phòng học đi ra, nhìn thấy cảnh này liền chạy nhanh đuổi theo Lâm Thanh Hoà hỏi: “Có chuyện gì thế? Mình thấy Trần Tuyết tìm bạn nói chuyện à?”
Lâm Thanh Hoà: “Ừ, cô ta hỏi mình làm sao thuyết phục nhà trường cho tốt nghiệp sớm.”
Vương Lệ “À” một tiếng tỏ vẻ thì ra là thế.
Lâm Thanh Hoà nói: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Vương Lệ bĩu môi: “Cô ta chia tay với nam sinh kia rồi.”
“Chia tay? Ha, trước đây quyết tâm một lòng thề nguyền son sắt lắm mà?” Lâm Thanh Hoà trào phúng một câu.
Vương Lệ cười đểu: “Tên kia hẹn hò với người khác, Trần Tuyết bắt tại trận, ầm ĩ hết cả lên, kết cục là chia tay thôi.”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Mặc kệ cô ta. Thôi mình về cửa hàng đây.”
Vương Lệ gật đầu: “Ừ, cậu đi đi. À, chạng vạng đi tắm chung không?”
“Đi.” Lâm Thanh Hòa sảng khoái đồng ý.
Bây giờ cô đã hơi hơi thích ứng được với kiểu tắm này rồi. Có người giúp kỳ lưng cũng đã lắm chứ bộ.
Lúc Lâm Thanh Hoà tới cửa hàng đã trông thấy ba anh em Chu Khải, Chu Toàn, Chu Quy Lai đang ngồi trong tiệm.
Mẹ về, ba anh em nhanh nhẹn đứng dậy dọn cơm, cả nhà năm người cộng thêm bà Mã cùng ăn bữa trưa.
Chu Khải ăn xong liền nói: “Ông Vương bảo con ăn cơm xong thì mang cho ông một phần sủi cảo.”
Lâm Thanh Hoà trừng mắt mắng: “Thằng nhóc thúi này, sao không nói sớm, đi đưa cho ông trước rồi về ăn cơm cũng có muộn đâu?”
Cô nhanh chóng và nốt chén cơm, buông đũa xuống liền đứng dậy vào bếp làm một tô sủi cảo, đóng gói cẩn thận rồi sai Chu Khải mang đi: “Đừng thu tiền của ông nha.”
“Không thu ông không ăn đâu. Mẹ đừng để ý mấy cái lặt vặt, ông Vương nào thiếu chút tiền lẻ này cơ chứ.” Chu Khải xua xua tay rồi xách hộp sủi cảo chạy mất.
“Xuỳ, đấy thím thấy không, to xác mà ngốc ơi là ngốc.” Lâm Thanh Hoà phàn nàn với bà Mã.
Bà Mã cười ha hả: “Tiểu Khải nói không sai, lão Vương đích xác không thiếu chút tiền lẻ ấy, cháu không cần để ý nhiều như vậy đâu.”
Vì là hàng xóm với nhau cho nên bà biết, sau khi lấy lại trong sạch, lão Vương được trợ cấp rất nhiều tiền, những đồ đạc trước kia bị thu giữ huỷ hoại cũng đều được bồi thường.
Lâm Thanh Hoà bất đắc dĩ nói: “Nhà ở với lại cửa hàng đều là nhờ bác Vương giúp đỡ. Nếu không có bác ấy chắc gì giờ này cả gia đình cháu đã được đoàn tụ. Chỉ có một chén sủi cảo mà cũng thu tiền thì coi sao được chứ?!”
Bà Mã cười cười, thuận miệng nói: “Này, thím thấy lão Vương rất thích nhà cháu đấy, hay là hai bên kết nghĩa đi.”
“Dạ?” Lâm Thanh Hoà nghệt mặt, hả, chuyện này trước giờ cô chưa từng nghĩ tới thế nên cần thời gian để suy xét. Lát sau, cô lắc đầu nói: “Cái này không tốt lắm đâu thím. Người ta sẽ cho rằng cháu nhòm ngó tài sản của bác Vương mất.”
Thủ thư trường đại học Bắc Kinh không phải là người bình thường đâu nha, chính là một phú hộ danh xứng với thực đấy, chẳng qua ông sống khiêm tốn mà thôi.
Lâm Thanh Hoà không biết ông Vương có bao nhiêu tiền nhưng cô biết ông có một căn nhị tiến tứ hợp viện.
Chẳng cần nói đâu xa, chỉ cần mỗi tháng thu tiền thuê là dư giả sống ở cái đất thủ đô này rồi.
(*)Tứ hợp viện là khuôn viên hình vuông hoặc hình chữ nhật, tức là 3 tòa kiến trúc gồm nhà chính và nhà ngang hướng Đông- hướng Tây được khép kín bằng dãy nhà có cửa ở phía trước. Tứ hợp viện hình chữ "Khẩu" (口) được gọi là Nhị tiến Nhất viện; Tứ hợp viện hình chữ "Nhật" (日) được gọi là Tam tiến Nhị viện; Tứ hợp viện hình chữ "mục"(目) được gọi là Tứ tiến Tam viện. Nói chung, trong một sân vườn, nhất tiến là dãy nhà có cửa ra vào, nhị tiến là sảnh, tam tiến hoặc sau tam tiến là phòng ngủ hoặc nhà trong, tức không gian hoạt động của phụ nữ và gia quyến, người thường không được tùy tiện bước vào.
Nguồn Trang chia sẻ thông tin học bổng Du học Trung Quốc lớn nhất Việt Nam Riba.vn