Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 292 - Chương 292: Chiều Hư

Chương 292: Chiều hư Chương 292: Chiều hư

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 292: Chiều hư

Buổi tối về nhà, Chu Thanh Bách đem chuyện này nói lại với vợ.

Lâm Thanh Hoà nghe chồng nói xong, liền đi qua Mã gia tìm thím Mã, bày tỏ quan điểm: “Nếu bác Vương đồng ý, chúng cháu ở bên này không thành vấn đề. Nếu được thì phiền thím tìm một ngày thích hợp, tất cả chúng ta tới tiệm sủi cảo ăn một bữa cơm.”

Nghe được sự đồng thuận từ nhà cô giáo Lâm, bà Mã vui như mở cờ trong bụng: “Được được, để đợi lão Vương lại đây rồi thím sẽ báo với cháu ngày giờ cụ thể.”

Cùng cảnh già cả, lại tình làng nghĩa xóm bấy lâu, tất nhiên ông bà Mã rất mong ông Vương tìm được nơi nương tựa lúc tuổi xế chiều. Haizz, suy đi ngẫm lại, tiền không phải là vạn năng, có tiền thì sao chứ, tuổi già sức yếu, không có lấy một người bên cạnh bầu bạn chăm nom, muốn uống ly nước ấm cũng chẳng ai nấu cho, cô đơn lẻ bóng, tủi thân lắm chứ. Giờ kiếm được con cháu cho ông bạn già, bà Mã mừng lắm.

Gần cuối tháng năm, lễ kết nghĩa ấm cúng được cử hành tại quán sủi cảo.

Chu Khải, Chu Toàn, Chu Quy Lai đổi cách xưng hô, thân thiết gọi một tiếng ông nội Vương.

Chu Thanh Bách gọi chú, Lâm Thanh Hoà cũng gọi theo chồng. Tính ra ông Vương nhỏ hơn ông Chu vài tuổi, nhưng sức khoẻ kém hơn nhiều. Ông Chu là nông dân, lao động thường xuyên cho nên cơ thể cũng theo đó được rèn luyện. Còn ông Vương thì năm đó bị hãm hại, đầy đi cải tạo, trải qua chuỗi ngày cực khổ cả về thể xác lẫn tinh thần, giữ được thân thể như hiện giờ cũng đã là tốt lắm rồi.

Sau khi kết nghĩa nhận thân, ông Vương không ăn ở căn tin trường học nữa, mỗi ngày Chu Khải sẽ đón ông tới tiệm sủi cảo cũng ăn cơm với gia đình.

Chiều nay, Chu Thanh Bách đãi cả nhà món thịt dê hầm củ cải ăn với màn thầu.

Bây giờ trù nghệ của Chu Thanh Bách đã được nâng lên một tầm cao mới, món nào qua tay anh cũng ngon xuất sắc. Lâm Thanh Hoà được đà bàn giao hết nhiệm vụ cao cả sang cho anh chồng, kể cả bữa sáng cũng sai Chu Khải chạy ra tiệm lấy chứ không nấu tại nhà nữa.

Một ngày ba bữa có chồng bao trọn. Lâm Thanh Hoà hạnh phúc vô cùng.

Chu Thanh Bách là một người đàn ông tài hoa. Càng ở lâu, Lâm Thanh Hoà lại càng bất ngờ về anh, anh như một đại dương mênh mông bí hiểm, cô lặn ngụp trong đó khám phá hoài không hết. Lâm Thanh Hoà trộm nghĩ liệu có còn kỹ năng nào mình bỏ sót không đây?!

Húp miếng canh thịt dê, cô sung sướng cười tít mắt: “Ngon quá! Hôm nay mua được thịt dê hả anh?”

Chu Thanh Bách gật đầu: “Ừ, anh đi chợ nhìn thấy liền mua về.”

Ngày ngày đi chợ, Chu Thanh Bách được tận mắt chứng kiến sự biến chuyển nhanh như vũ bão của thành phố Bắc Kinh. Trên đường phố xuất hiện nhan nhản các gánh hàng rong, bày bán công khai vô số thứ, hầu như muốn mua gì cũng có.

Thịt dê tuy không nhiều như thịt heo nhưng cũng không khan hiếm tới đội khó mua như trước đây.

Bữa cơm này không chỉ một mình Lâm Thanh Hoà thích mà ông Vương và ba anh em Chu Khải cũng ăn khí thế từ đầu tới cuối.

Chu Quy Lai vừa xoa cái bụng căng tròn vừa than thở: “Tay nghề của ba giỏi như này, sao trước đây không phát hiện ra nhỉ, quá phí phạm. Tất cả đều tại mẹ chiều hư mà ra.”

Lâm Thanh Hoà: “Cái gì mà tại mẹ chiều hư? Ngày xưa ở nông thôn, ba mấy đứa ngày nào chả phải ra đồng từ sớm tinh mơ, tới chạng vạng tối mới về. Không lẽ mẹ quá đáng đến độ còn bắt ba con xuống bếp nấu cơm?”

Chu Quy Lai nói: “Thì con công nhận vào mùa vụ ba rất bận rộn, nhưng thời điểm nông nhàn cũng có khác đâu, mười đầu ngón tay của ba vẫn không dính nước còn gì.”

Lâm Thanh Hòa ghét bỏ: “Không thèm tranh cãi với con, mất công rớt chỉ số thông minh.”

Ông Vương ngồi bên cạnh nghe hai mẹ con đôi co mà cười ha hả, cơm ngon lại còn được xem tấu hài, vui hơn ăn một mình gấp trăm lần. Nhìn đồng hồ cũng đã trễ, ông đứng dậy nói: “Thôi, ông về trước đây.”

Lâm Thanh Hoà quay qua nói với ba thằng nhóc: “Mấy đứa, đứng dậy đưa ông nội Vương về kìa.”

Chu Toàn, Chu Quy Lai nhanh nhẹn chạy theo, mỗi đứa đi một bên, vừa đi vừa líu la líu lô tiếp tục tấu hài cho ông nghe.

Chu Khải chịu trách nhiệm rửa chén và trông tiệm, Lâm Thanh Hoà rủ Chu Thanh Bách đi xem phim điện ảnh.

Khó mới có được thế giới hai người, hai vợ chồng mải hẹn hò quên cả thời gian.

Buổi tối, vừa đẩy cửa vào nhà, ánh mắt khiển trách của ba thằng con vun vút lao tới.

Lâm Thanh Hoà coi như không thấy, thản nhiên nói: “À đúng rồi, hè này ba với mẹ phải đi ra ngoài một chuyến, cửa hàng giao lại cho ba anh em trông coi nha.”

Giờ đang là trung tuần tháng sáu, chỉ còn nửa tháng nữa là bước vào kỳ nghỉ hè, Lâm Thanh Hoà đã lên kế hoạch cùng Chu Thanh Bách xuôi về phương Nam, còn tiệm sủi cảo thì dễ thôi, giao cho ba tên nhóc thúi này tập tành kinh doanh là được.

Chu Toàn cảm khái: “Haizz, chúng ta chỉ là hàng đính kèm, cha mới là chân ái.”

Lâm Thanh Hoà cười tươi như hoa tán đồng: “Thì phải rồi, khó khăn lắm mới nuôi được con cái lớn tới chừng này. Ba mẹ không nhân lúc chân cẳng còn rắn chắc đi đó đi đây ngắm nhìn thế giới bên ngoài hay sao? Đợi vài năm nữa mấy đứa lần lượt cưới vợ sinh con, tới lúc đó còn phải ở nhà bế cháu nội, có thời gian đâu mà đi nữa. Thế cho nên bây giờ phải tranh thủ, hiểu chưa?”

Chu Thanh Bách đứng bên cạnh nhàn nhạt lên tiếng: “Con ai người đó tự trông.”

Anh đã tính cả rồi, sau này hai vợ chồng anh sẽ ngao du sơn thuỷ, đi thăm thú đó đây mỗi chỗ một tí, cả đời vất vả vì con rồi, tới già không thể lại bị cháu nội quấn chân quấn tay được. Tóm lại là, đứa nào đẻ thì đứa đó trông, không cần nói nhiều.

Chu Quy Lai nhăn nhó: “Bọn con vẫn còn bé mà, có thể đừng thảo luận vấn đề kết hôn sinh con được không?”

“Được rồi, vào học đi, làm bài tập xong thì nhớ súc miệng đánh răng rồi mới được tắt đèn đi ngủ đấy.” Lâm Thanh Hoà kết thúc cuộc thảo luận, kéo tay anh chồng về phòng.

Hôm nay hơi nóng, Lâm Thanh Hoà lật tay lấy một cái quạt điện từ trong không gian riêng ra.

Buổi tối, là khoảng thời gian riêng tư của hai vợ chồng.

Lâm Thanh Hoà nghiêng đầu dựa vào vai chồng, lim dim hưởng thụ hơi gió mát lạnh phà ra từ quạt điện, cô lười biếng nói: “wow, mát thật đấy nhưng vẫn không sướng bằng điều hoà.”

Chu Thanh Bách cười: “Tốt mà.”

Đối với anh mà nói, như thế này đã tiên tiến hơn trước rất nhiều rồi.

Lâm Thanh Hoà hỏi: “À đúng rồi, em vẫn còn để hai cái đài trong không gian, lúc nào lấy ra thì hợp lý anh nhỉ?”

Ban đầu, cô mua hai cái đài tính cho Nhị Oa một cái, Đại Oa một cái. Hồi ấy Nhị Oa vẫn còn ở trên nhà Chu Hiểu Mai, chưa biết lúc nào sẽ đón nó đi cho nên định cho nó một cái. Thế nhưng bây giờ ba anh em nó dùng chung một cái là được rồi, dư lại một cái đưa cho ông Vương nghe cho đỡ buồn.

Ông Vương hiện vẫn ở trong căn phòng đơn của ký túc xá trường đại học. Trước mắt, cần một cái đài và một cái quạt điện.

Chu Thanh Bách liền nói: “Đợi đi phương Nam về đã.”

Tuy rằng trời nóng nhưng cũng chưa tới mức không chịu nổi, thế nên không cần vội vàng, đợi sau khi đi phương Nam về, tới lúc đó sẽ có cớ để lấy đồ ra.

Lâm Thanh Hoà gật đầu nghe lời chồng. Cô nói: “Ngủ đi anh, mai còn phải dậy sớm nữa.”

Ngặt một nỗi hôm nay ăn canh bổ mà, làm sao dễ dàng ngủ như vậy được, Chu Thanh Bách rục rịch manh động.

Lâm Thanh Hoà hờn dỗi: “Anh không biết mệt hả?!”

Chu Thanh Bách nở nụ cười xấu xa: “Tất nhiên là không rồi, anh rất thích…”

Lâm Thanh Hoà phì cười, dịu dàng ôm lấy cổ anh, nương theo những nụ hôn nồng cháy đưa tâm trí bay bổng lên chín tầng mây…

===

Cuối cùng cũng được nghỉ hè, Chu Thanh Bách đánh điện báo về Chu gia thôn, thứ nhất là báo bình an, thứ hai là thông báo hè này không về quê. Sau đó, hai vợ chồng dắt tay nhau xuôi về miền Nam.

Ở tiệm sủi cảo, bà Mã cảm khái nói: “Vợ chồng nhà này tình cảm không thể chê vào đâu được.”

Chu Quy Lai ôm một bụng hờn giận: “Sao không cho cháu đi theo chứ, cháu lớn thế này rồi, sẽ không phiền ba mẹ mà.”

Nó rất muốn được đi chơi cùng ba mẹ.

Chu Toàn an ủi: “Thì anh với anh cả cũng đâu có phiền ba mẹ đâu. Nhưng ba mẹ muốn tận hưởng thế giới riêng, thế giới riêng đó, hiểu không? Cho nên còn lâu mới cho đứa nào đi theo. Chấp nhận số phận đi, em trai!”

Chu Khải thương cảm cho hai thằng em khờ khạo: “Bao năm rồi mà vẫn chưa quen được à?!”

Ông Vương tròn mắt: “Trước đây cũng như vậy à?”

Chu Khải thản nhiên đáp: “Dạ vâng, vẫn luôn như vậy. Ba mẹ là chân ái, chúng cháu chỉ là ngoài ý muốn.”

Lời này vừa thốt ra, Chu Toàn với Chu Quy Lai thở dài não nề.

Ông Vương và bà Mã không nhịn được, phá lên cười ha hả, sau đó liền hỏi bọn nhỏ về cha mẹ chúng.

Chu Quy Lai được đà, có bao nhiêu ấm ức trong lòng khai ra tuốt tuồn tuột: “Ba cháu bị mẹ chiều hư luôn rồi. Mỗi lần mẹ đi Cung tiêu xã mua sữa bột là thể nào cũng để dành riêng ra nửa túi. Nửa đêm lẳng lặng pha cho ba uống. Cứ làm như tụi cháu là con nít không biết gì, chứ thật ra tụi cháu biết hết.”

Bình Luận (0)
Comment