Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 293: Lợi nhuận cao
Sữa bột chỉ là khai mào, tiếp theo đó mấy thằng nhóc thi nhau kể ra một đống. Tỷ như quần áo mới, mẹ không bao giờ may cho chính mình, thế nhưng ba lại có rất nhiều, mùa nào trong tủ cũng phải có vài bộ mặc thay đổi.
Lúc còn ở quê, hàng năm ba đều có ít nhất một bộ đồ mới. Ở nông thôn rất nghèo, mọi người toàn ăn mặc chắp vá, lấy đâu ra tiền mà may quần áo mới, thế mà năm nào ba cũng có, như vậy không xa xỉ thì là gì?
Còn để nói về ba thì đơn giản hơn nhiều, tất cả mọi việc chỉ vỏn vẹn đúng một câu “nhà này do vợ định đoạt!”
Những nhà khác đều là nam chủ ngoại, nữ chủ nội nhưng nhà chúng nó lại khác, chỉ cần mẹ mở miệng một câu thì bất kể đối nội hay đối ngoại, chưa bao giờ thấy ba từ chối hay phản đối gì hết.
Nói tóm lại, đây chính là tình yêu cổ tích, trong đó chỉ tồn tại hai người là ba và mẹ, cả ba anh em chúng nó đều bị ra rìa hết.
Bên này, hai vợ chồng vui vẻ ngồi lên xe lửa, không hề hay biết mình bị ba thằng con trai bán đứng.
Lâm Thanh Hoà xách theo một cái túi rỗng, cốt để che mắt thiên hạ, muốn thứ gì, chỉ cần thò tay vào túi là xong.
Đoàn tàu lăn bánh rời bến, Lâm Thanh Hoà thảnh thơi vừa ăn cà chua vừa xem sách tiếng Anh còn Chu Thanh Bách thì ngồi bên cạnh đọc báo. Anh đọc rất chăm chú, tin tức gì anh cũng đọc từ kinh tế, chính trị, văn hoá đến cả báo chí địa phương.
Không biết từ lúc nào, suy nghĩ của Chu Thanh Bách dần dần được thông suốt. Hiện tại anh cũng rất muốn làm ăn. Anh biết, quá mức coi trọng tiền tài là một điều không tốt nhưng muốn cho vợ một cuộc sống đầy đủ thì trước tiên anh phải kiếm thật nhiều tiền. Cho nên, anh thường xuyên đọc báo để nắm bắt tình hình kinh tế cả nước và tham khảo, học hỏi những cái hay cái tốt.
Chu Thanh Bách khép tờ báo lại, nói với Lâm Thanh Hoà: “Vợ à, nhà ta phải cố gắng thành vạn nguyên hộ mới được.”
(*) Vạn nguyên hộ: là một thuật ngữ dùng để chỉ các hộ gia đình có tiền gửi hoặc có thu nhập trên 10.000 nhân dân tệ. Thuật ngữ “vạn nguyên hộ” xuất hiện lần đầu vào cuối thập niên 70, ý chỉ các hộ gia đình giàu có. Thời kỳ đó giá gạo là 0,14 tệ, giá thịt là 0,95 tệ, lương của công nhân nói chung rơi vào khoảng 28 nhân dân tệ mỗi tháng. Tuy nhiên, do thời đại đã được cải thiện và thu nhập bình quân đầu người tăng lên, thuật ngữ này đã trở thành một khái niệm lịch sử.
Tự nhiên nghe anh nói vậy, Lâm Thanh Hoà tròn mắt ngạc nhiên rồi bật cười khanh khách, cô nhìn vào mắt anh nói: “Vậy thì chuyến này hai ta phải nỗ lực thật nhiều mới được, lương giáo viên của em tính ra còn kém cả lợi nhuận tiệm sủi cảo của anh.”
Cửa hàng sủi cảo làm ăn rất khá, tổng kết tháng 6, lợi nhuận thu về là 150 đồng, hơn gấp đôi tiền lương của Lâm Thanh Hoà.
Như này liệu còn ai dám chê lời mỏng? Làm ăn buôn bán là thế, phải biết hoạch định đúng hướng và kiên trì đi lâu, đi bền thì mới mong bắt được lợi nhuận cao.
Chu Thanh Bách cười: “Ừ, chuyến này anh sẽ nỗ lực.”
Lâm Thanh Hoà mua hai vé giường nằm. Một khoang có bốn giường, hai giường đối diện còn trống thế nên lúc này chỉ có hai vợ chồng cô, tha hồ nói chuyện, không cần thì thà thì thào sợ người khác nghe thấy. Nhưng mà gì thì gì, trên xe lửa cứ lắc la lắc lư, rất không thoải mái.
Tàu dừng bến, đặt chân xuống đất Quảng Châu, Lâm Thanh Hoà thở phào một hơi, cuối cùng cơ thể cũng được ổn định trở lại, thật là nhẹ hết cả người.
Lâm Thanh Hoà nói với chồng: “Mình tìm nhà khách nghỉ ngơi trước đi anh.”
Muốn làm gì thì làm, trước tiên phải ngất một phát đã, chứ không chắc cô chết mất.
Ngay lúc này, Chu Thanh Bách vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng, anh mờ mịt bước đi mà cữ ngỡ lạc vào cõi mơ. Vì trên cơ bản, từ lúc xuống xe lửa đến giờ anh mất khả năng nghe hiểu.
Vì sao ư? Vì người dân ở vùng Quảng Châu không sử dụng tiếng phổ thông mà dùng tiếng Quảng Đông. Thế nên Chu Thanh Bách nghe không hiểu là điều hết sức bình thường. Lâm Thanh Hoà thì lại khác, cô tự tin giao tiếp bằng tiếng Quảng Đông, đôi khi còn bồi thêm vài câu tiếng Anh. Ai không biết còn tưởng cô đến từ HongKong.
Chu Thanh Bách nghệt mặt nhìn cô vợ nhỏ nói năng lưu loát trôi chảy, tung ta tung tăng như cá gặp nước, không hề lạ lẫm hay sợ sệt bất cứ cái gì. Điều này khiến anh vô cùng tâm phục khẩu phục và nảy sinh ảo giác phải bám chặt lấy vợ, nếu không có vợ chắc anh chết đói mất.
Lâm Thanh Hoà quay qua nói với anh: “Do lần đầu tiên nên anh mới không hiểu thôi chứ đi vài lần là hiểu ngay ấy mà. Thật ra tiếng Quảng Đông cũng không khác nhiều so với tiếng phổ thông đâu.”
Chu Thanh Bách gật gật đầu, ờ, khác nhiều khác ít kệ nó đi, anh cứ đi sát em là được rồi.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, tinh thần và thể lực của Lâm Thanh Hoà lại được khôi phục như cũ.
Cô hào hứng dẫn Chu Thanh Bách đi dạo khắp nơi.
Không thể phủ nhận một điều, phương Nam giàu có và trù phú thật đấy, những hình ảnh đẹp đẽ và rực rỡ thi nhau đập vào mắt.
Lâm Thanh Hoà không lấy gì làm ngạc nhiên, nhưng Chu Thanh Bách - người vốn sinh ra và lớn lên ở vùng quê phương Bắc - đang vô cùng choáng ngợp.
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Không ngờ bên này phát triển nhanh đến vậy?”
“Ừ.” Chu Thanh Bách thành thật gật đầu.
Trước khi tới đây, thông qua những bản tin và hình ảnh được đăng trên báo chí, Chu Thanh Bách đã biết trước khu vực phía Nam đất nước phát triển rất nhanh và mạnh thế nhưng khi được chứng kiến tận mắt anh vẫn không khỏi bàng hoàng chấn động.
Quảng Châu thật sự đã có những bước tiến nhảy vọt. Những thứ vô cùng khan hiếm ở quê nhà như radio, máy cassette, TV trắng đen thì ở đây lại nhan nhản đầy đường, đi tới đâu cũng dễ dàng bắt gặp.
Người ta còn chẳng thèm để ý tới TV trắng đen nữa vì đã bắt đầu xuất hiện TV màu.
Chu Thanh Bách lặng lẽ thu nhận tất cả vào đáy mắt, anh cứ như thế trầm mặc không nói một lời.
Lâm Thanh Hoà cũng không lên tiếng quấy rầy anh.
Trong tương lai, đây sẽ trở thành điểm thu hút lao động. Từ khắp nơi, mọi người ùn ùn đổ về làm công trong các nhà máy, xí nghiệp tư nhân. Nghe nói lương tháng khá cao, được tính theo năng suất lao động, những công nhân chăm chỉ có thể kiếm được hai tới ba trăm đồng một tháng. Khi đó trong mắt người dân phương Bắc, ở phía Nam khắp nơi đều là vàng.
Xét cho cùng, những người đi tiên phong sẽ luôn dẫn đầu thành công.
Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách dành ba ngày đi mòn gót khắp đất Quảng Châu, tìm hiểu thật cẩn thận và kỹ càng rồi mới xuống tay nhập hàng.
Được cái Lâm Thanh Hoà sở hữu một không gian thần kỳ cho nên vô cùng tiện lợi. Tại đây, cô mua tạm một chiếc xe đạp để chở hàng, mỗi lần vận chuyển không được nhiều cùng lắm là một cái TV hoặc một ít đồ điện tử. Tuy nhiên năng nhặt thì chặt bị, hai vợ chồng đi qua đi lại cuối cùng cũng tích được đầy một kho hàng.
Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách trực tiếp mua vé xe lửa về thành phố bán sang tay.
Lợi nhuận của chuyến này được hẳn 17 ngàn tệ.
“Làm thêm chuyến nữa nhé.” Hai vợ chồng hưng phấn nhìn nhau, mỉm cười đồng lòng bước lên tàu xuôi về vùng đất Quảng Châu đầy hứa hẹn.
Một người đàn ông nguyên tắc và truyền thống như Chu Thanh Bách mà giờ phút này cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ của phương Nam.
Đương thời, đây là hành vi trái pháp luật và cũng trái với những gì Chu Thanh Bách đã được dạy khi còn trong quân ngũ. Nhưng anh tuyệt đối không phản bội lại tín ngưỡng của mình. Khi làm việc anh luôn có điểm mấu chốt, tuyệt đối không hại nước hại dân. Chỉ cần không vượt qua giới hạn này thì mọi chuyện đều có thể chấp nhận được.
Vì đi thật xa, nhập hàng từ gốc thế nên vợ chồng Chu Thanh Bách chỉ ăn tiền chênh lệch chứ không hề nâng cao giá nhằm trục lợi. Giá anh bán ra luôn bằng hoặc thấp hơn giá niêm yết tại các thương trường.
Lại một lần nữa tới Quảng Châu, lần này hai vợ chồng không mất thời gian làm quen với thị trường nữa, lập tức bắt tay vào thu gom hàng hoá ngay. Rất nhiều hàng xa xỉ phẩm nối đuôi nhau chảy ào ào vào trong không gian riêng. Rất nhanh, công đoạn nhập hàng đã hoàn tất.
Lần này, hai vợ chồng không quay lại thành phố mà chuyển qua tỉnh thành. Mất ba ngày mới có thể bán sang tay hết được đống hàng hoá xa xỉ phẩm trong không gian.
Lợi nhuận lần này là gần hai vạn tệ, cao hơn hẳn lần trước.
Lâm Thanh Hoà nhìn đống tiền mà cảm khái: “Đúng là làm giàu không khó nha.”
Đi đi về về hai lần, thu được hơn ba vạn gần bốn vạn tệ. Những nhà buôn khác tất nhiên không thể kiếm được từng này nhưng ít nhiều cũng có thể đút túi được vài trăm.
Chu Thanh Bách nói: “Vậy đủ rồi. Chúng ta về nhà đi.”
Gấp gáp đi buôn hai chuyến, ngoảnh đi ngoảnh lại đã hết toi kỳ nghỉ hè mất rồi.
Lâm Thanh Hoà xụi lơ vào lòng Chu Thanh Bách nhõng nhẽo: “Em mệt quá~”
Kiếm tiền đúng là mệt mỏi thật đấy.
Về tới Bắc Kinh, việc đầu tiên hai vợ chồng làm là lấy quạt điện, TV ra, bê về nhà mình.
Một cái TV và ba cái quạt điện.
Cảnh tượng quá hoành tráng thu hút vô số ánh mắt của những người đi đường, người chỉ trỏ, người tò mò, người thì xuýt xoa. Không ngạc nhiên sao được, toàn những thứ quý giá mà lại.