Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 294 - Chương 294: Chí Hướng Của Các Con

Chương 294: Chí hướng của các con Chương 294: Chí hướng của các con

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 294: Chí hướng của các con

Một người hàng xóm dưới lầu liền tới hỏi: “Cô giáo Lâm, làm sao để mua được những thứ này vậy?”

Một câu hỏi được đặt ra, rất nhiều người dân xung quanh cùng hướng con mắt về phía Lâm Thanh Hoà. Bọn họ đều biết đồ điện tử rất đắt đỏ, chưa kể còn rất khó mua.

Lâm Thanh Hoà đáp: “Cháu có anh bạn sống ở phía Nam cho nên anh ấy hỗ trợ mua giúp.”

Một bà lão tiến lại gần giơ tay sờ sờ cái quạt điện: “Chà, chà, nhiều quạt thế này cơ à. Hay là để lại cho nhà bà một cái đi, nhà bà đang thiếu một cái quạt điện.”

“Haha, bà cứ đùa, làm thế có khác nào đầu cơ trục lợi. Cháu là người đứng đắn, có công tác đàng hoàng, không làm những chuyện đó đâu bà ạ.” Lâm Thanh Hoà xua tay, đĩnh đạc nói như thật. Làm như cái người mới đi đánh hàng kiếm mấy vạn tệ không phải là cô không bằng.

Chu Thanh Bách ôm cái TV lên lầu trước, vừa quay xuống sân tiểu khu đúng lúc nghe được cô vợ nhỏ nhà mình bốc phét như thần, anh trộm cười ha hả trong lòng, tuy nhiên trên mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh nhanh tay xách hai cái quạt đi lên lầu.

Bà lão vẫn cố gắng nài nỉ: “Nhà cô hai cái là đủ rồi còn gì, bọn nhỏ một cái, hai vợ chồng một cái, không phải vẫn dư một cái đấy thôi. Hơn nữa tôi là hàng xóm, không tính là đầu cơ trục lợi, nhiều lắm là hỗ trợ lẫn nhau thôi mà.”

Lâm Thanh Hoà liền nói: “Một cái là để cho ông nội Vương của bọn nhỏ. Chú ấy sống trong phòng đơn của trường học, gian phòng nhỏ hẹp rất bí bách, ban đêm phải có cái quạt thì mới ngủ ngon được.”

Tất cả mọi người đều ồ lên kinh ngạc: “Mua cho lão Vương à?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”

Đi hai lượt là Chu Thanh Bách đã cất hết những đồ đạc cần thiết lên nhà. Rất nhanh, anh đã đi xuống, hai vợ chồng chào mọi người rồi xách một cái quạt điện đi về phía cửa hàng.

Lúc này là xế chiều, sắp tới giờ cơm tối đồng thời cũng là thời điểm náo nhiệt nhất của tiệm sủi cảo.

Chu Khải, Chu Toàn, Chu Quy Lai, ông Vương và bà Mã đều đang có mặt tại quán. Năm người tất bật làm việc, người đứng bếp, người bưng bê, người dọn chén, người thu tiền, tay làm thoăn thoắt nhưng miệng thì nói cười rôm rả. Rõ ràng là rất bận nhưng nhìn vào lại thấy không khí rất vui vẻ.

Bà Mã tinh mắt phát hiện hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà, vẫn điệu cười sang sảng đặc trưng, bà hô to: “Ai da, về rồi đấy à?”

“Dạ, chúng cháu về rồi đây.” Lâm Thanh Hòa mỉm cười đáp lời.

Chu Thanh Bách đi thẳng vào bếp giúp Chu Khải luộc sủi cảo.

Cậu út Chu Quy Lai sà tới bên mẹ ríu rít: “Mẹ, cái quạt này mẹ mua lúc nào thế ạ?”

Lâm Thanh Hoà xoa đầu con: “Ba mẹ mới mua về. Trong phòng ba anh em có một cái rồi, cái này là để cho ông nội Vương. Lát nữa đứa nào đưa ông về thì nhớ xách theo nha.”

Ông Vương nghe thấy liền nói: “Làm gì tốn kém vậy, chú cũng không cần dùng đến nó”

Lâm Thanh Hoà nở nụ cười: “Cần chứ ạ, nếu không cần thì hai vợ chồng cháu xách từ tít xa về đây làm gì. Căn phòng của chú bí quá, có cái quạt này chắc sẽ đỡ hơn.”

Bà Mã cười xen vào: “Chà chà, điệu này lão Vương có thể ngủ thoải mái rồi nha.”

Ông Vương lắc đầu bất đắc dĩ, ông không nói thêm gì nhưng trong lòng rất ấm áp và vui vẻ.

Qua giờ cao điểm cũng vừa lúc bà Mã tan tầm, bà đi về trước. Lâm Thanh Hoà cùng Chu Thanh Bách, ba thằng con trai và ông Vương ngồi vào bàn ăn tối.

Cơm nước xong, Chu Khải xách cái quạt đưa ông nội Vương về trường, sau đó chạy nhanh về nhà tắm công cộng tụ họp với ba mẹ và hai thằng em.

Tắm rửa sạch sẽ thoải mái, cả gia đình rồng rắn kéo nhau về nhà.

Mở cửa ra, không chỉ nhìn thấy mỗi phòng có một cái quạt điện mà còn có thêm cái TV nằm chình ình ở trong phòng khách. Ba anh em sướng rần rần, hò reo điên cuồng, nhảy múa loạn xạ, sờ cái này một tí rồi chạm cái kia một tí.

Lâm Thanh Hoà cùng Chu Thanh Bách về phòng nghỉ ngơi, để kệ cho ba thằng khỉ con tự quậy với nhau.

Hai ngày nữa là khai giảng rồi, Lâm Thanh Hoà cần nghỉ ngơi dưỡng sức để đảm bảo có một phong thái tốt nhất đón chào năm học mới.

Hè này, tiền thu về không ít nhưng cũng tốn kha khá sức lực.

Hai vợ chồng nằm ôm nhau, đường hoàng sử dụng quạt điện chứ không phải dấm dấm dúi dúi sợ bị phát hiện như những đêm trước nữa.

Ở ngoài phòng khách, ba thằng nhóc mê mẩn ôm lấy cái TV, mãi tới quá nửa đêm mới lưu luyến về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, vừa banh mắt ra một cái là nhào ngay ra phòng khách bật TV. Chu Thanh Bách nhìn thấy những cũng để kệ, anh tự mình đi mở cửa hàng.

Lâm Thanh Hoà ngủ một mạch tới hơn 9 giờ. Vươn vai giãn gân cốt, thoái mái quá! Cô đứng dậy, đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy một hình ảnh vừa đáng yêu vừa buồn cười, ba thằng con ngồi xếp hàng theo thứ tự từ nhỏ tới lớn, rất ngoan ngoãn, rất nghiêm túc xem TV không chớp mắt.

Đối với phương diện TV, ba thằng nhóc này tự biết mày mò, tự biết nối cáp, tự biết mở xem không cần Chu Thanh Bách phải động tay.

“Nhị Oa…”

Chu Toàn liền sửa lại cho đúng: “Mẹ~, con đã nhắc rồi mà, mẹ phải kêu đúng tên con.”

Lâm Thanh Hoà giả vờ lơ đễnh hỏi: “Chu Toàn, Chu Quy Lai, ở đây mẹ có hai cái đồng hồ đeo tay, không biết có đứa nào muốn không nhỉ?”

Chu Quy Lai lập tức chân chó bay nhanh tới: “Anh hai này kỳ ghê, mẹ gọi nhũ danh là vì yêu chúng ta. Sao anh có thể ghét bỏ được nhở. Mẹ~ ~, mẹ cứ gọi con là Tam Oa đi, con tuyệt đối sẽ không có ý kiến gì đâu.”

Chu Toàn vội vàng học theo thằng em: “Mẹ, vừa nãy con sai rồi, con cũng không có ý kiến.”

Lâm Thanh Hoà buồn cười nói: “Mẹ để trên tủ sách đấy, mỗi đứa một cái vào mà lấy đi.”

Hai thằng nhóc ba chân bốn cẳng lao vào trong phòng, mỗi đứa vồ lấy một cái, đeo lên tay. Kiểu dáng, kích cỡ đều rất phù hợp với hai đứa nó, mang lên nhìn rất đẹp.

Chu Toàn, Chu Quy Lai sướng không nói nên lời, trời ơi, giờ tụi nó cũng là người có đồng hồ rồi nha, đừng có đùa, hahaha!

Chu Khải liếc hai thằng em một cái rồi quay qua nói với mẹ: “Mẹ, có vẻ như lần này mẹ phát tài nha?”

Anh đây đã có đồng hồ từ lâu rồi, mẹ cho anh đầu tiên đây này, còn lâu mới thèm ghen tỵ với hai chú mày.

“Chả thấy phát tài ở đâu, chỉ thấy xuất ra một đống tiền.” Lâm Thanh Hoà thuận miệng đáp một câu.

Chuyện làm ăn chỉ hai vợ chồng biết là được, không cần thiết nói với người thứ ba, kể cả con trai ruột cũng không.

Chu Toàn lập tức nói: “Mẹ, hai tháng nay chúng con cũng kiếm được khá lắm!”

“Bao nhiêu?” Lâm Thanh Hoà hỏi, rồi cúi xuống múc muỗng cháo trắng cùng trứng gà muối đưa lên miệng.

Chu Toàn đẩy thằng em trai: “Đi lấy sổ sách lại đây.”

Chu Quy Lai đang vui nên không thèm chấp nhất với ông anh hai, nó lạch bạch chạy vào phòng lấy quyển sổ ghi chép.

Sau đó chỉnh tề đứng trước mặt mẹ báo cáo công trạng.

Lợi nhuận tháng 7 là 200 đồng, tính tới thời điểm hiện tại là hơn 230 đồng, cuối tháng 8 có thể chạm mốc 250 đồng.

Lâm Thanh Hoà ngừng ăn, ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Sao nhiều vậy?”

Đúng, con số này quá ấn tượng, cô đang rất kinh ngạc.

Một tô sủi cảo bán ra lời rất ít, để đạt được những con số này chứng tỏ tụi nhỏ đã bán rất-rất-rất nhiều sủi cảo.

Chu Toàn giải đáp: “Anh cả không chỉ bán sủi cảo chín mà còn bán cả sủi cảo sống.”

Đây là chiến lược kinh doanh của Chu Khải. Nó bán cả sủi cảo sống cho những người muốn mang về nhà tự nấu.

Chính vì sự thay đổi này đã giúp đẩy mạnh doanh số tiêu thụ của cửa hàng.

Có rất nhiều người tới tiệm mua sủi cảo sống để về nấu cho cả nhà cùng ăn.

Thêm một điểm nữa đó chính là nghỉ hè nhân lực đông, thế nên hai tháng nay lợi nhuận tăng vọt.

Ba anh em vô cùng tự hào về thành tích mình đã đạt được.

Chu Khải, thằng bé này có đầu óc của một thương nhân, Lâm Thanh Hoà đánh giá rất cao điều này, cô nhìn con rồi hỏi: “Con có muốn suy xét lại mục tiêu tương lai không? Chuyển hướng qua kinh doanh thì thế nào? Hay vẫn muốn đi bộ đội?”

Chu Khải lắc đầu, nó biết rõ chí hướng của mình đặt ở nơi nào, nó nói: “Để thằng hai làm đi ạ.”

“Con cũng không muốn kinh doanh, tương lai con muốn giống mẹ, làm giảng viên trường đại học Bắc Kinh.” Chu Toàn khẳng khái nói, đây mới là mục tiêu của cuộc đời nó.

Chu Quy Lai vỗ ngực: “Hai anh không làm thì để em.”

Nó cảm thấy buôn bán rất tốt mà, sao hai ông anh này có mục tiêu xa vời thế nhỉ, thật là khó hiểu.

Lâm Thanh Hoà gật đầu, mỗi người đều có quyền theo đuổi ước mơ của mình và cô tôn trọng điều đó. Để thằng út làm buôn bán cũng được, cô nói với nó: “Trước mắt cần phải học cho tốt, sau này cửa tiệm của gia đình giao cho con đấy nha.”

Chu Quy Lai ngạc nhiên: “Dạ? Không phải nên tiếp quản càng sớm càng tốt hay sao ạ?”

Lâm Thanh Hoà bật cười: “Muốn ra làm ăn buôn bán thì cũng phải có trí thức, không tới lúc bị lừa còn ngờ nghệch đi đếm tiền cho người ta đấy, có biết không hả?”

Bình Luận (0)
Comment